Hô! Linh khí nồng đậm đến mức cảm giác như sền sệt, tràn vào cơ thể mỗi tu giả Phàm giai, không ai dám từ bỏ cơ hội, tất cả tĩnh tâm ngồi xếp bằng tu luyện.
Rất nhanh, một tháng đi qua, mấy người Vũ Thanh Thu không để ý tới ngoại sự, yên tĩnh bó gối ở Lôi ngâm các, hấp thu linh khí tinh thuần.
Đến khi mở mắt ra, ai nấy đều kinh hỉ, trong thời gian ngắn ngủi, bọn họ đều trở thành Linh Vương, vượt qua Bất Bại Kiếm Tôn năm đó.
Một đám người mở mắt, chậm rãi đứng dậy, quan sát bốn phía.
"Trận thức này có tác dụng gì vậy?"
Vũ Thanh Thu kêu lên: "Có vẻ như không chỉ chúng ta được hưởng lợi, mà toàn bộ thế giới đều đã cải biến. Trân thức Trác Phàm để lại là gì vậy? Thật là kinh khủng mà. . ."
Ngô Nhiên Đông chậm rãi đứng lên, nhưng lại không vẻ vui sướng, mà nghiêm túc nói: "Điện chủ đã nói, đây là một trận thức có thể đả thông hai thế giới. Thậm chí trận này vừa mở, hai thế giới sẽ dung hợp. Có thể nói, linh khí mà chúng ta đang cảm thụ, chính là từ thế giới kia tuôn qua."
"Ngươi nói là. . . Thiên Ma sơn mà Trác Phàm từng đề cập qua?"
"Không sai!"
"Khó trách, năm đó đệ tử Thiên Ma sơn quát tháo phong vân, dưới tu luyện điều kiện ưu dị như thế, tất nhiên không tầm thường, Trác Phàm đả thông hai thế giới, để chúng ta có thể được hưởng lợi ích này, thật tốt!"
"Tuy ta không biết nội tình như thế nào, nhưng trận thức cần phải đợi điện chủ gửi tín hiệu đến, mới cho phép chúng ta mở ra, trong này tất có nguyên nhân đặc biệt, sợ rằng đây là thủ đoạn cuối cùng của điện chủ, ngài ấy gặp phải đại phiền toái mới dùng đến. Cho nên bây giờ hai thế giới đã liên thông, chúng ta có thể đi tìm điện chủ, giúp hắn một tay!"
"Không sai, vô luận như thế nào, tìm được trước hắn đã, chỉ là. . ." Vũ Thanh Thu hơi lúng túng nói: "Chúng ta phải đi đâu mới tìm được hắn đây. . ."
Ách. . . Cái này. . . Ngô Nhiên Đông nhíu mày suy tư: "Ta đã sai phái đệ tử ngũ châu đi thăm dò bốn phía, hai thế giới đã dung hợp, thì nhất định có chỗ giao giới, hi vọng mau chóng tìm được!"
"Chỉ hy vọng như thế!" Vũ Thanh Thu thở dài, thổn thức nói: "Sợ là sợ lúc chúng ta tìm tới nơi, Trác huynh sự tình đã xử lý xong việc. . ."
Một phương diện khác, trên chín tầng trời xanh thẳm, một bóng người màu xanh vụt qua, tốc độ quá nhanh, hiếm thấy trên đời.
Chợt, một tiếng hét lớn đầy nộ khí vang lên từ phía sau hắn: "Lão già kia, tên phản đồ này, ngươi đứng lại cho lão phu!"
Một đạo kim sắc bỗng chỗng vụt tới, người áo xanh kia giật mình, liền dừng bước, quay người lại, cũng xuất ra một luồng thanh sắc liệt diễm.
Oanh! Kim viêm cùng Thanh Viêm văng tung tóe khắp nơi, tràn ngập ngàn dặm, nhiệt độ nóng rực khủng bố thiêu đốt khiến không gian vặn vẹo, chỉ trong giây lát, toàn bộ bầu trời đã trở nên đen kịt, bao trùm mấy vạn dặm, mọi vật bị hai cỗ hỏa diễm làm cho bốc hơi.
Uy lực đáng sợ như thế, chỉ sợ cho dù là Thánh Giả đỉnh phong gặp phải, cũng sợ đến vỡ mật.
Vù vù! Hai bóng người đứng đối diện giữa không trung, cuối cùng lộ ra bộ mặt thật sự, chính là Côn Bằng cùng Long Tổ đang trong trạng thái hình người.
Thấy Lão Long tự nhiên lại động thủ với mình, Côn Bằng tức giận, mắng to: "Lão gia hỏa, ngươi làm gì đấy?"
Long Tổ cười lạnh nói: "Năm đó ngươi làm việc tốt, lão phu còn chưa kịp tính sổ với ngươi đâu!"
"Lão phu có chỗ nào đắc tội với ngươi sao, tính sổ cái méo gì?"
"Pgươi phản bội!" Long Tổ nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc trước nếu không phải ngươi hại chết Lôi hoàng, đến mức chết không toàn thây, có lẽ chúng ta đã không bị nhốt ở Phàm giai nhiều năm như vậy, ngũ đại thánh thú chúng ta hợp lực. . ."
"Hừ hừ, hợp lực thì sao? Ngươi cho rằng có thể đánh được Thiên Đế sao?" Côn Bằng xùy cười bĩu môi nói: "Không biết tự lượng sức mình, ngươi không biết Tình cổ của Tình thế đáng sợ đến cỡ nào không. Nếu không phải lão phu với Lôi hoàng hợp lực diễn khổ nhục kế, lúc đó chúng ta đã thành chim 7 món với giun luộc rồi!"
Long Tổ sững sờ, khó hiểu nói: "Khổ nhục kế? Ngươi có ý gì?"
"Ý ta là. . . Năm đó Lôi hoàng tự nguyện hiến thân, không phải do lão phu hại chết!" Long Tổ chấn động, vẫn bán tín bán nghi nói: "Sao có thể? Hắn điên rồi sao, sao lại tự muốn chết?"
"Hắn không phải điên, mà chính là đại nghĩa. Vì cứu vãn sinh linh thiên hạ mà hi sinh bản thân, ngươi biết cái éo gì chứ!" Nói đến đây, Côn Bằng nghĩ tới chuyện, chỉ biết thở dài một hơi, sắc mặt đột nhiên âm trầm xuống.
Thấy thế, Long Tổ càng thêm mê hoặc, khí thế sát phạt cường đại trên thân dần dần tiêu tán xuống.
Lúc này, từng đạo từng đạo hàn khí băng lãnh dần dần phát lên, hai người liền quay đầu đồng thanh nói: "Hải Ngao!"
"Ha ha ha. . . Đúng vậy, mỗi ngày ngâm mình dưới Bắc Hải cũng thật chán chết, Đúng lúc kết giới của Thiên Đế tan rã, ta liền lên trên trời hoạt động gân cốt. Các ngươi cứ đánh tiếp đi, ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, hắc hắc hắc. . ."
Côn Bằng cao giọng nói: "Lão Long, Hải Ngao, chuyện năm đó, các ngươi không hiểu, đi theo ta, ta sẽ giải thích với các ngươi rõ ràng. Bây giờ việc cấp bách là tìm được Trác Phàm. Đã hắn chịu mở ra kết giới Phàm giai, thì nói rõ đã tin tưởng chúng ta, chắc chắn hắn đã chạm mặt Thiên Đế, nếu chúng ta không cứu hắn, để hắn bị Thiên Đế độc thủ, tất cả chúng ta sẽ xong đời, chúng ta chịu khổ nhiều năm như vậy sẽ coi như vô ích mất!"
Vừa dứt lời, Côn Bằng quay người lại, lập tức bay đi nơi xa.
"Thôi đi, ngươi chịu khổ éo gì, tránh ở một chỗ mát mẻ làm Sơn Đại Vương, chịu khổ là chúng ta đây này" Long Tổ cảm thấy phẫn uất, nhưng vẫn lựa chọn tạm thời tin tưởng hắn, nên bay vút theo.
Dù sao bây giờ, mọi người cùng chung địch nhân, cho dù trước kia là phản đồ thì sao, quan trọng là bây giờ nè.
Hải Ngao hơi nhún nhún vai, bộ dáng không quan trọng, cũng lập tức đi theo sau.
Bay ba ngày ba đêm, ba vị Thánh thú rốt cục rời khỏi khu vực phàm giai, trở lại Thánh Vực. Mà vừa mới đến sơn lâm này, Côn Bằng liền ngửa mặt gào lên, Long Tổ cũng rống to, tiếng rống vang vọng bầu trời.
Rất nhanh, một đám Linh thú phi điểu cùng mấy bé cự long bay đến trước mặt ba người, thấy bọn họ liền kinh hỉ không thôi, cung kính nói:
"Thuộc hạ bái kiến Côn Bằng đại nhân!"
"Con cháu Long tộc, bái kiến lão tổ tông!"
. . .
"Ây. . . Làm sao không bái kiến ta?" Hải Ngao khó chịu kêu lên.
Côn Bằng cười mắng: "Hải Ngao, ngươi đừng như vậy, chỗ này không phải biển, lấy đâu ra đồ tử đồ tôn của ngươi?"
"Ừm. . . cũng đúng, vậy chúng ta đến đó một lần đi!"
"Đi cái gì mà đi, Trác Phàm chạy đến đó làm gì?"
Phần Thiên Long Tổ nhìn đám con cháu, sắc mặt lạnh lùng nói: "Các ngươi nghe rõ đây, chúng ta muốn tìm một người, tên là Trác Phàm, nhanh chóng đi tìm đi!"
Cả đám cự long chấn động, một bé cự long cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Lão tổ tông, Trác Phàm đó có phải đại quản gia Lạc gia hay không?"
"Hắn đúng là một quản gia của tiểu gia tộc." Côn Bằng gật đầu: "Thế nào, ngươi biết hắn?"
Cự long khom người cúi đầu nói: "Khởi bẩm lão tổ tông, khở bẩm hai vị Thánh thú đại nhân, Trác quản gia nói là đại biểu mấy vị, đoạn thời gian trước liên hợp với chúng ta tiến công Thánh Sơn!"
"Con mẹ nó, đã không thả chúng ta đi ra, còn dám nói đại biểu chúng ta dùng người của chúng ta? Thực sự buồn cười, hừ!" Long Tổ tức giận nói: "Tiểu tử kia đâu rồi, lão phu phải xé nát hắn mới được, hừ!"
Cự long kinh hãi: "Sao lại thế, hắn không phải đại biểu lão tổ tông ngài sao? Đáng chết, chúng ta bị lừa rồi, nhưng bên cạnh hắn có hai vị Thánh thú đại nhân, còn có một vị tự xưng là truyền nhân của lão tổ tông ngài, chúng ta mới tin, còn mượn Hóa Long Trì cho bọn họ tu luyện. Bây giờ chúng ta sẽ lập tức trở về giải quyết mấy tên giả mạo đó!"
"Cái gì mà giả mạo, khí tức Thánh thú, các ngươi không biết sao? Còn có truyền nhân đó, hẳn là đệ tử của Lão Long, đúng không!" Quát Côn Bằng nhìn sang Long Tổ.
Long Tổ gật đầu nói: "Chắc là tiểu tử Diệp Lân kia, bọn họ xác thực là người làm việc thay lão phu, vừa rồi chỉ là lão phu nói nhảm mà thôi, ai bảo các ngươi động đến bọn họ? Cẩn thận cái đầu các ngươi!"
"Ây. . . vâng!" Cự long sợ đến rụt đầu, trong lòng oán thầm.
Lão tổ tông từ lúc nào thích nói đùa vậy, làm cho bọn họ còn coi là thật. May mà không đắc tội mấy vị kia, nguyên lai là thật a!
"Đúng rồi, ngươi còn chưa nói Trác Phàm đang ở đâu, đưa chúng ta đi gặp hắn!"
"Vâng vâng vâng, có điều. . ." Cự long gật đầu, nhưng đột nhiên lại chần chờ.
Long Tổ cau mày, hồ nghi nói: "Có điều cái gì?"
"Có điều ta chỉ có thể mang các vị đại nhân tìm tới Lạc gia, chỉ sợ không tìm được Trác quản gia."
"Vì sao?"
"Bởi vì hắn. . . chết cmn rồi!"
Tam đại Thánh thú giật nảy cả mình kêu lớn, Côn Bằng càng mềm nhũn cả người ra, như muốn té xỉu: "Xong cmnr, nhiều năm tâm huyết, hóa thành hư không. . ."