"Phụ thân!"
"Đại ca!"
Lạc Gia thành, phủ đệ Lạc gia, các vị Lạc gia cấp cao ngồi trong đại sảnh, vẻ mặt ai nấy đều bi thảm. Chợt, từng tiếng hét to vang lên. Mọi người giương mắt nhìn lên, thấy ba đạo thân ảnh quen thuộc liên tiếp xông đến, chính là ba người Cổ Tam Thông, Tước Nhi cùng Diệp Lân trở về.
Mà lại khí tức trên n thân bọn họ cường đại, đều đạt tới tu vi Thánh Giả trở lên.
Âu Dương Trường Thanh ngay lập tức tiến lên khen: "Diệp Lân, xem ra ngươi thu hoạch không nhỏ a, nhanh như vậy đã đột phá Thánh cảnh, ngày nào đó ta cũng phải đến Hóa Long Trì xem xem. . ."
"Tránh ra!"
Nhưng không chờ hắn nói hết lời, Diệp Lân đã hung hăng hắn đẩy hắn qua một bên, bước đến trước mặt Lạc Vân Hải chất vấn: "Lạc gia chủ, đại ca ta đâu? Vì sao cả Long Vực đều nói hắn chết rồi?"
Lạc Vân Hải thở dài một hơi, buồn bã vỗ vỗ vai hắn: "Yên tâm đi, Trác đại ca khả năng còn có một đường sinh cơ, nhưng Sương Nhi cùng ngự Vũ cô nương thì. . ."
"Các nàng. . ."
Lúc này, Kiếm Đồng tiến trước một bước, sắc mặt nặng nề nói: "Các nàng vì cứu lão cha, tất cả đều đã chết rồi!"
"Bọn họ mượn Đại Đạo Đế cảnh, tạm thời tăng thực lực lên, cứu tàn hồn lão cha khỏi tay Thiên Đế. Nhưng chính bọn họ bởi vì không thể thừa nhận lực lượng đế đạo, mà thân thể phá tán, thần hình câu diệt."
Diệp Lân giật mình, cuối cùng thở dài một hơi, trầm trọng cúi thấp đầu.
Tước Nhi vô cùng đau thương, nghĩ tới thời gian ở chung với Bách Lý Ngự Vũ.
Tâm tình trầm trọng nhất tất nhiên là Bách Lý Cảnh Thiên và Bách Lý Ngự Lôi. Bách Lý gia xuống dốc, ba người đi theo Trác Phàm đến Thánh Vực, nay lại còn mất đi một người. Bách Lý Ngự Lôi luôn coi Bách Lý Ngự Vũ là thân muội, tự nhiên đau lòng nhất, Bách Lý Cảnh Thiên thì cảm niệm liên hệ máu mủ.
Có điều, trong lòng bọn họ không có hận ý, dù sao đây là con đường Bách Lý Ngự Vũ tự lựa chọn, bọn họ không được phép hận bất kỳ người nào.
"Kinh Lôi Kiếm Vương, mối thù của chúng ta đối với Trác Phàm, dường như không quan trọng như ta từng nghĩ!" Bách Lý Cảnh Thiên nhìn Bách Lý Ngự Lôi nói: "Ngự Vũ Kiếm Vương đi rồi, ta mới chợt phát hiện lòng ta trống rỗng, thiếu điều gì đó quan trọng, ta phát hiện, hiện tại mới là quan trọng nhất, phải mất đi rồi mới hối hận!"
Bách Lý Ngự Lôi không nói gì.
"Không biết có phải dó lúc đột phá Hoàng giai, ảnh hưởng từ Đế Đạo của Trác Phàm hay không, bây giờ ta thông suốt, cởi mở hơn trước rất nhiều. Nhớ năm đó bị cụt một tay, suốt trăm năm sau đó, ta một lòng muốn giết Trác Phàm, không chú ý đến người bên cạnh, đến khi Đế Quốc hủy, ta càng muốn giết Trác Phàm. Lần này Ngự Vũ Kiếm Vương đi rồi, ta mới phát hiện trăm năm qua, trong lòng ta chỉ có giết chóc hận thù, lại không phát hiện rất nhiều thứ đang dần dần mất đi. Kinh Lôi Kiếm Vương, chúng ta quy ẩn đi. Ta cũng muốn tìm tới phụ vương ta, an độ lúc tuổi già."
"Bệ hạ đang ở Hoa Vũ thành!" Bách Lý Ngự Lôi mở miệng nói: "Chúng ta có thể đi tìm hắn!"
Bách Lý Cảnh Thiên sững sờ, ngạc nhiên nói: "Làm sao ngươi biết?"
"Trác Phàm nói!" Bách Lý Ngự Lôi ngửa mặt nhìn lên bầu trời: "Tâm tư ngươi như nào, hắn hiểu được, nhưng ngươi đã trợ hắn, mặc kệ là vì ý đồ gì, hắn sẽ chiếu cố tốt gia quyến nhà ngươi, vì không thẹn với lương tâm. Bệ hạ là vong quốc chi Quân, nhưng không bị cầm tù, mà chính là được an trí ở Hoa Vũ thành. Nghe nói nơi đó là nơi Trác Phàm cảm thấy nhẹ nhàng yên tĩnh nhất, hắn cũng hi vọng cha ngươi cũng được như vậy!"
Bách Lý Cảnh Thiên lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "Nguyên lai hắn còn để ý tới chuyện này, đến chính ta lại quên mất cha mình. . ."
"Cho nên mới nói, Trác Phàm là người làm đại sự. Người như vậy sẽ có đạo của mình, đạo có thể hấp dẫn, thu tâm mọi người, hình thành lực lượng chỉ thuộc về chính hắn!" Bách Lý Ngự Lôi mỉm cười, thản nhiên nói: "Chờ Trác quản gia trở về, cùng hắn đánh xong một trận, chúng ta đi ẩn cư với bệ hạ, ngươi thấy thế nào?"
Bách Lý Cảnh Thiên không trả lời, chỉ nhắm chặt hai con ngươi, vô ý thức gật đầu, quay mặt đi, âm thầm rơi lệ. . .
"Cút ra chỗ khác!" Đột nhiên, một tiếng gầm thét vang lên từ phòng ngoài. Diệp Lân đang lúc giận dữ, nay càng thêm sôi máu, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài quát to: "Buồn cười, người nào dám đến Lạc gia hô to gọi nhỏ?"
"Là lão phu, làm sao?" Dứt lời, một người trung niên mặc áo bào màu vàng hùng dũng hiên ngang xông vào, bên cạnh còn có hai bóng người một xanh một lam, chính là Long Tổ, Côn Bằng cùng Hải Ngao đến.
Cảm thụ khí tức quen thuộc từ trên thân bọn họ, Cổ Tam Thông cùng Tước Nhi giật mình, lập tức nhận ra. Nhưng Diệp Lân dù sao là nhân loại, còn chưa từng thấy Long Tổ biến thành hình người như thế, vẫn xông đến mắng to: "Gan chó lớn thật, ngươi từ nơi nào đến, dám đến Lạc gia giương oai?"
Long Tổ sững sờ, thấy mình đồ đệ dám nói như thế với mình, liền giận quá hóa cười: "Thằng nhãi con này, cánh cứng rồi, dám giáo huấn lão phu?"
Cổ Tam Thông cùng Tước Nhi cười khổ, vội vàng kéo Diệp Lân trở về, không ngừng đánh ánh mắt cho hắn.
Ngươi muốn chết à, lại dám đi đắc tội ba lão quái vật.
Côn Bằng không để bụng, ánh mắt lướt ngang lướt dọc, không ngừng tìm kiếm. Bây giờ thứ bọn họ lo lắng nhất là an nguy của Trác Phàm, mọi chuyện khác đều không quan trọng.
Lúc này, một đám Long Thánh nối đuôi nhau đi vào, nhìn thấy Long Tổ, liền kích động, nước mắt chảy ngang, lập tức quỳ xuống nói: "Lão tổ tông, ngài quả nhiên không có việc gì, một lần nữa trở lại với con cháu Long tộc chúng ta, thật sự là đáng mừng mà."
"Cái gì, ngươi. . . Ngươi là sư phụ?" Diệp Lân kinh hãi, sợ đến run người.
"Thằng nhãi con, lát nữa lão phu tính sổ với ngươi, Trác Phàm đâu rồi, đi ra dây cho ta, hắn không phải chết thật rồi chứ!"
"Lão tổ tông, ngài có chỗ không biết, vài ngày trước, Long Đế đại nhân bị tám kẻ xấu chém thành trăm mảnh, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta, vì Long Đế đại nhân báo thù a!"
Long Tổ không kiên nhẫn phất phất tay: "Chỉ là một Long Đế, ngu thì chết, hôm khác chọn đứa nào có thiên phú tốt là được. Mấu chốt là bây giờ, Trác Phàm đâu rồi, hắn chết thật rồi hả? Hắn chết thì toang vl đấy!"
Tất cả Long Thánh trợn tròn mắt, bọn họ nghe nói Long Tổ tái xuất giang hồ, liền lập tức chạy đến lão tổ tông kêu khổ. Nhưng vạn vạn không ngờ, trong mắt lão tổ tông, Long Đế không quan trọng, tánh mạng của một tên nhân loại mới là quan trọng nhất. Xem ra Trác Phàm thật sự là tâm phúc của lão tổ tông.
Kết quả là, bọn họ cải biến sách lược, khóc lóc nói về Trác Phàm: "Lão tổ tông, mặc kệ là báo thù cho Long Đế đại nhân, hay là báo thù cho Trác quản gia, bởi vì giết bọn họ là cùng một nhóm người a!"
"Cái gì, hắn thật sự bị người giết?"
Long Tổ quay đầu nhìn Côn Bằng nói: "Làm sao bây giờ, tiểu tử kia chết rồi."
Côn Bằng nghiêm nghị quát: "Các ngươi nghe kỹ đây, sinh tử của Trác Phàm gắn liền với sinh tưởng của thương sinh. Các ngươi trả lời chắc chắn cho lão phu, hắn chết thật rồi à, các ngươi tận mắt nhìn thấy sao?"
Nhìn ba người khí thế hung hăng, tất cả mọi người câm như hến, chỉ có Kiếm Đồng tiến trước một bước nói: "Các vị tiền bối, chuyện là như vậy. . ."
Sau khi tất cả chân tướng rõ ràng, ba người Côn Bằng mới thở phào một hơi, yên lòng nói: "Thì ra là thế, đây là còn có một đường sinh cơ, may mắn may mắn."
Long Tổ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Lão gia hỏa, tiểu tử kia chỉ còn một tia tàn hồn, toàn thân công lực bị người hút đi, thật sự là phế không thể phế hơn được, mặc dù có sinh cơ, nhưng còn có hy vọng gì?"
"Phế? Hừ hừ, nếu như ngươi biết rõ hắn là ai, ngươi sẽ không nói như thế đâu!"
"Hắn?" Long Tổ nhíu mày nói: "Hắn không phải quân cờ mà ngươi dùng để chấp hành âm mưu gì đó sao? Hắn có thể là ai? Chẳng lẽ lại là Đế Quân chuyển thế?"
Côn Bằng thản nhiên cười nói: "Cũng không kém nhiều đâu. Lão Long, còn nhớ Vô Miện Đế Quân năm đó không?"
"Hắn?" Long Tổ kinh hãi: "Đệ đệ Thiên Đế, nam nhân cùng Thiên Đế tịnh xưng Thiên Đạo Song Tôn? Không thể nào, Trác Phàm là hắn? Làm sao hắn lại nhập Ma Đạo?"
"Còn không phải là vì mục tiêu cuối cùng nhất của tất cả Đế Quân, Vô Thượng cảnh sao!"
Nói tới đây, trong lòng Phong Thiên Hải Ngao cùng Long Tổ lập tức xuất hiện mười chữ to, Thập đạo quy nhất, Vô Thượng cảnh.
Chỉ là, cảnh giới trong truyền thuyết đó, thật có hi vọng thực hiện sao?
Nhìn ba lão đầu vừa đến, ngươi một lời ta một câu, hoàn toàn coi người bốn phía thành không khí, Lạc Vân Hải rực rỡ cười ôm ôm quyền nói: "Chư vị tiền bối, đến lâu như vậy, còn chưa thỉnh giáo. . ."
Côn Bằng thản nhiên nói: "Ba chúng ta là Thánh thú, Kình Thiên Côn Bằng, Phần Thiên Long Tổ, Phong Thiên Hải Ngao, trước đó từng dạy bảo Trác Phàm!"
"Cái gì, Thánh thú, tồn tại sánh vai với Đế Quân?" Bọn người Lạc Vân Hải kinh hãi, ngay sau đó đại hỉ: "Có ba vị Thánh thú xuất thủ, đối phương chỉ có hai Đế Quân, chúng ta có phần thắng rồi!"
Côn Bằng bĩu môi: "Có phần thắng cái éo gì? Hai Đế Quân, một trong hai còn là Thiên Đế, tu vi ngang nhau, hắn lấy 1 đánh 10 người. Chúng ta mới có ba, đào đâu ra phần thắng? Thứ vô tri, đừng có nằm mơ ban giữa ngày nữa, phần thắng duy nhất của chúng ta là Trác Phàm!"
Long Tổ lắc đầu: "Nhưng Trác Phàm chỉ là một luồng tàn hồn, dù hắn là Vô Miện Đế Quân thì. . ."
Côn Bằng xùy cười: "Tàn hồn của hắn không phải được Tinh Thần Đại Đạo của Vân Đế tiếp đi sao? Nếu ta không đoán sai, hắn đã đến Luân Hồi Thiên Trì. Ở nơi đó, hắn sẽ lại tất cả mọi thứ của hắn, bao gồm cả lực lượng tiếp cận Thiên Đế nhất khi đó. . ."