Bầu trời đêm sáng tỏ, một đạo tinh quang xẹt qua, rơi vào một bụi cỏ, phát ra tia sáng chói mắt, khi ánh sáng thu liễm, hiện ra một bóng người hư huyễn. Định thần nhìn lại, chính là Trác Phàm.
"Nơi này là. . ." Trác Phàm tỉ mỉ dò xét nơi này, chỉ thấy chim hót hoa nở, cỏ thơm um tùm, rất bình tĩnh ưu mỹ. Phảng phất như Tiên cảnh, không có chút bụi bẩn của trần thế tầm thường, một ngọn cỏ cong xuống mặt hồ tĩnh lặng như gương, khiến người ta liếc nhìn lại, như toàn bộ tâm linh đều được gột rửa.
Trác Phàm chậm rãi đi tới đó, ngồi xổm xuống, đưa tay xuống mặt nước.
Từng đạo gợn sóng khuếch tán, một rung động không gian vô hình phát ra từ trên mặt nước. Sau một khắc, mặt nước thanh tịnh hiện ra hai nhân ảnh đang ngồi đánh cờ.
Một người là công tử mặt trắng, một thân áo bào trắng, tư thế hiên ngang, ánh mắt hiền lành như đứa đựng nụ cười, người còn lại là một người lạnh lùng không có chút tình cảm, cho dù là đánh cờ, ánh mắt nhìn về phía quân cờ cũng không có chút gợn sóng, dường như đã sớm không để ý thắng bại, tâm như bị niêm phong.
Mà người này, hắn biết, chính là Thiên Đế!
Trác Phàm kinh ngạc nói: "Đây là nơi nào? Cái ao này thế mà có thể giám thị được cả Thiên Đế? Hắn còn không phát giác chút nào? Sao có thể? Đế Quân cảm giác vô cùng nhạy bén, đã thông thiên địa, cho dù cách không đều ngay lập tức sẽ chú ý tới, sao lại thế. . ."
Từ trong hình chiếu, Thiên Đế đặt một con cờ xuống bàn, lạnh lùng nhìn về phía đối diện người kia nói: "Đệ đệ, ngươi lại thua rồi!"
"Đây trận thứ 99 của chúng ta, ngươi không thắng nổi một bàn, còn không đủ để chứng minh tất cả sao?"
Đệ đệ? Trác Phàm sững sờ, cảm thấy càng thêm hồ nghi, làm sao Thiên Đế lại có đệ đệ? Lúc trước hắn không phải xưng mình là đệ đệ hắn sao? Tại sao lại còn một người nữa? Chẳng lẽ hắn có ham mê nhận đệ đệ?
Thế nhưng ngươi nhận thì nhận a, lại quá vô tình, miệng thì kêu huynh đệ, tay lại muốn đưa người vào chỗ chết, ngươi rốt cuộc có ý gì?
Cảm thấy oán thầm, Trác Phàm ngồi yên xem tiếp.
Người đệ đẹ kia chỉ cười nhẹ một tiếng, không để bụng, dường như đã thua quen, khoát tay nói: "Tiểu đệ tài nghệ không bằng người, thua tâm phục khẩu phục, ha ha ha. . ."
"Cái gì mà tài nghệ không bằng người? Đến cảnh giới như chúng ta, ván cờ thắng bại, còn cần nhìn kỹ nghệ sao?"
Thiên Đế trầm mặt đứng lên, hừ nhẹ nói: "Bàn cờ ta là vũ trụ, vì thiên địa, nắm được cờ chính là đạt được đạo. Hai huynh đệ chúng ta cùng nhau tham ngộ thiên đạo, bây giờ ta đã ngưng tụ Không Minh Đại Đạo Đế Đạo, tám lão gia hỏa kia cũng đã thành đạo, trở thành Đế Quân, ta nói cho ngươi biết, ta đã cảm nhận được thiên địa pháp tắc, danh vị Đế Quân chỉ có mười, vị trí còn lại, ngươi tính chừng nào thì thành đạo?"
Người đệ đệ kia lơ đễnh nói: "Thuận tự nhiên a!"
"Hừ, nói dễ nghe, thuận tự nhiên, thế nhưng Thiên Đạo vô tình, đạo của ngươi có quá nhiều cảm tình hỗn tạp, vĩnh viễn không thành được. Nếu muốn thành đạo, đầu tiên phải như ta vậy, bài trừ tất cả quấy nhiễu mới được, ngươi hiểu chưa?"
"Ớ, đại ca, ngươi quá độc đoán rồi đó!" Đệ đệ cười gãi đầu, rồi chậm rãi đứng lên: "Mấy người Cửu U không phải người chí tình chí nghĩa, không phải cũng đều thành đạo sao? Đế Quân Đại Đạo với hữu tình vô tình, dường như không có gì liên quan quá nhiều nha, ha ha ha. . ."
"Nghiêm túc lại cho ta!" Thiên Đế cao ngạo ngẩng đầu: "Thiên tôn địa ti, thiên đạo là hơn. Chúng ta ngộ thiên đạo, tất nhiên phải vô tình, bọn họ lĩnh hội Nhân đạo, người chính là mầm của địa, trời sinh đã ti tiện hơn thiên đạo. Chúng ta được trời lựa chọn, người Chưởng Đạo, chớ có đánh đồng với lũ Đế Quân đê tiện kia!"
Đệ đệ lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc: "Đại ca Không Minh Đại Đạo tuy mạnh, nhưng không thể một vị phủ định đạo thống của người khác. Nếu thiên địa không có tình, sao lại bồi dưỡng thế gian vạn vật? Chỉ có thể nói thiên địa Đại Tình đại ái, thế nhân không hiểu. Thiên đạo không phải vô tình, vô tình phi thiên đạo!"
"Hừ, bồi dưỡng vạn vật? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!" Thiên Đế cười lạnh: "Thế gian trước sinh thiên địa, sau sinh vạn vật. Thiên địa vĩnh cửu, vạn vật có điểm dừng. Nói cách khác, thiên địa vĩnh viễn là thiên địa, nó chỉ vận hành theo quy tắc của nó, sinh linh vạn vật chỉ xuất hiện tại một giai đoạn nào đó mà thôi. Vạn vật dựa vào thiên địa mà sinh, nhưng thiên địa không cần dựa vào vạn vật. Thiên địa vốn là vô tình, ngươi lại cứ trộn lẫn Nhân đạo với Thiên Đạo, dở dở ương ương, đáng đời ngươi khó thành Đại Đạo!"
Khuôn mặt đệ đệ cứng ngắc, dường như nghẹn lời, trầm ngâm một hồi, rồi lẩm bẩm nói: "Nhưng nếu trời có tình thì sao?"
"Không có khả năng!"
"Ta nói là nếu như!"
"Trời như có tình, trời cũng già, nếu thiên địa hữu tình, vậy có khác gì phàm vật, tự nhiên không thể trường tồn!" Thiên Đế bễ nghễ nói: "Nhắc nhở một câu cuối cùng, danh vị Đế Quân chỉ còn, ngươi tự giải quyết cho tốt!"
Vừa dứt lời, Thiên Đế vẫy vẫy tay áo rời đi, người đệ đệ đứng lặng tại chỗ, có vẻ do dự, không biết nên xử sự như thế nào.
Trác Phàm nhăn mày: "Thiên địa vốn là vô tình, đã lựa chọn thiên đạo, còn xen lẫn cảm tình. . . Chỉ là. . . Bây giờ còn có người hi vọng có xưng Đế? Mà lại được Thiên Đế coi trọng như vậy. . . A đúng, đệ đệ của hắn mà, chỉ là không biết đây là đệ đệ ruột hay là kiểu đồng môn, nhận nuôi, kết nghĩa. Aizz, chắc là thân rồi, chứ nếu là đệ đệ thuận miệng nói như lão tử, chắc sớm đã bị hắn thịt chết!"
Còn nữa, cái gì gọi là chỉ còn một danh ngạch, danh ngạch Thập Đế không phải đều đã đủ hết sao? Chẳng lẽ. . .
"Thế nào, ngươi thấy Thiên Đế nói không sai sao?" Một tiếng hét lớn già nua vang lên sau lưng hắn.
Trác Phàm không khỏi giật mình, vội vàng xoay người, chẳng biết lúc nào, một lão giả toàn thân mặc bào phục đen nhánh, râu dài đen trắng hỗn hợp phiêu đãng trước ngực, xuất hiện trước mặt hắn.
Trác Phàm chấn động, vừa muốn đứng dậy hành lễ, bởi vì hắn thấy, lão giả xuất hiện ở khu vực thần bí như này, tuyệt đối là tuyệt thế cao nhân.
Có điều, lão giả kia lại vỗ vỗ vai hắn, ngay sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, cười nói: "Người trẻ tuổi, đừng khách khí, chúng ta đều chỉ là một luồng tàn hồn, không biết ngày nào thì tán, còn cần tục lễ làm gì? Chúng ta vẫn nên tiếp tục xem bí văn Thiên Đế ha, chỗ khác, ngươi sẽ không được nhìn thấy đâu, ha ha ha. . ."
"Ấy, lão tiền bối, ngài thật là nhìn thoáng, ha ha ha. . ."
Lão gia hỏa này là ai vậy, thật là cổ quái. Xem bí văn của người ta còn quan trọng hơn mạng mình, lúc nào tàn hồn tiêu tán cũng mặc kệ, chỉ nhìn cho đã mắt là được.
A, đúng, nơi này đến cùng là nơi nào, sao có thể nhìn thấy chuyện tư mật như thế của Thiên Đế?
Rốt cục muốn nói ra nghi hoặc trong lòng mình, Trác Phàm ôm ôm quyền nói: "Tiền bối, nơi này là nơi nào? Vì sao bí văn của Thiên Đế, lại hiển hiện ở đây?"
"Ngươi không biết?" Lão đầu không khỏi sững sờ.
Trác Phàm gật gật đầu: "Đương nhiên, ta đần độn u mê tới nơi này, là bằng hữu đưa ta tới!"
"Há, thì ra là thế, tiểu tử ngươi vận khí tốt. Ngươi không biết a, nơi này không phải người hữu duyên thì không đến được. Mà một khi đến được, tám thành thì có cơ hội trọng sinh. Chỉ cần ngươi lưu lại một vật để đánh đổi là được!"
"Đồ vật? Thứ gì?"
"Cả đời, trí nhớ, cảm giác, còn có tất cả. . ."
"Nơi này là Luân Hồi Thiên Trì, bất luận tàn hồn nào sắp tiêu tán khi đến được đây, đều có cơ hội luân hồi!"
Cái gì, Luân Hồi Thiên Trì?
Trác Phàm giật mình, ngay sau đó nhìn kỹ lại lão giả, cả kinh kêu lên: "Đây là đạo tràng của Luân Hồi Đại Đế? Như vậy, tiền bối, ngươi chính là Luân Hồi Đại Đế?"
"Ha ha ha. . . Ngươi đoán sai, ta chỉ một luồng tàn hồn thôi!"
"Luân Hồi Đại Đế không xuất hiện ở đây, tất cả tàn hồn oán niệm may mắn tới nơi này, chỉ cần lưu lại tất cả của kiếp trước, sẽ tự động được luân hồi, không cần Đại Đế xuất thủ, đây coi như là phúc báo đi!"
"Quên đi tất cả là có thể luân hồi, làm sao ngươi còn ở nơi này? Còn nói cái gì mà ngày nào thì tán, chẳng lẽ ngươi không muốn luân hồi?"
"Aiz, ngươi không nghe thấy lão phu nói sao? Luân hồi là có điều kiện, phải bỏ đi tất cả của kiếp trước, không bỏ xuống được đương nhiên sẽ không luân hồi. Có một số việc quá trọng yếu, quan trọng hơn cả cái của mạng già mình, nên ta tình nguyện tiêu tán ở chỗ này, quả quyết không thể luân hồi!"
Trác Phàm lòng đầy kính trọng ôm quyền. Đúng vậy, có những ký ức, khiến người ta cho dù chết, biến thành tro bụi, cũng không muốn mất đi, nhất định rất trân quý.
Mà có thể giữ lại chuyện đáng giá hơn cả sinh mệnh mình, trên đời này không nhiều người làm được vậy, đáng để hắn tôn trọng.
Nhưng ngay lúc lòng kính trọng của Trác Phàm đang bay lên, lão giả kia lại bỗng cười bỉ ổi nói: "Còn nữa, nơi này mỗi ngày có thể nhìn thấy chuyện lúc trước của hắn, rất thú vị, rất đặc sắc, tốt hơn trần thế nhiều, hắc hắc hắc. . ."
Trác Phàm kém chút ngã nhào té ngã trên đất, da mặt co rúm lại.
Em gái ngươi a, nói cho cùng vẫn là vương vấn trần thế như mấy bà ngoài chợ, ta còn tưởng là ngươi có nhiều nhân sinh tình hoài cao thượng, vừa rồi ta cảm động cái éo gì vậy chứ. . .