"Mau nhìn, đừng bỏ lỡ. . ."
Chợt, lão đầu kia vẫy vẫy Trác Phàm, thần sắc bỉ ổi, cứ như một đám sắc quỷ nhìn lén cô nương tắm rửa, mặt nở rõ nụ cười dâm đãng.
Bất đắc dĩ trợn mắt, nhưng Trác Phàm cũng không tiện chối từ, lần nữa tiến lên trước. Mà lại, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, hiểu thêm về quá khứ của hắn cũng có chỗ tốt.
Trác Phàm kêu lên: "A, lại là người đệ đệ kia? Nói như vậy. . . hình ảnh này là trí nhớ của hắn trước khi chuyển sinh?"
Lão đầu cười hiền từ gật đầu.
"Thế nhưng thân là đệ đệ Thiên Đế, lại đã có tư cách ngưng tụ Đế Đạo, hẳn là đang Chuẩn Đế cảnh, thế mà muốn luân hồi? Aizz, lần đại chiến Thượng Cổ kia rốt cuộc tàn khốc cỡ nào vậy!"
Người đệ đệ đến một sơn động ẩm ướt, trong mắt đầy vẻ hiu quạnh.
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Ngươi thật phải làm như vậy sao?"
"A, giọng nói này là. . ."
Trác Phàm kêu to lên: "Minh Đế?"
Lão đầu kia không nói gì, chỉ cười thâm sâu, rồi tiếp tục quan sát.
Người đệ đệ có vẻ do dự, nhưng cuối cùng ánh mắt trở nên kiên định lạ thường: "Lời đại ca nói, ta không thể phản bác, có lẽ hắn nói đúng, thiên đạo vốn vô tình, đạo của ta quá đa tình, thành ra khó ngưng tụ Đế cảnh."
"Có thể là huynh đệ các ngươi tuy đều tham ngộ thiên đạo, nhưng chỉ như Tiên Thiên Bát Quái Hậu Thiên Bát Quái, vô luận đúng sai, chỉ là phương hướng lĩnh hội khác biệt thôi. Nếu như nhất định phải tách ra ranh giới, hắn là Thiên đạo xuất hiện trước Nhân đạo, ngươi là Nhân đạo xuất hiện về sau thiên đạo, theo ta thấy, thiên đạo của ngươi càng có thể tương hợp với Nhân đạo, đạt tới vô thượng đại đạo trên cả Đế cảnh!"
Người đệ đệ cười khổ lắc đầu, thở dài nói: "Còn nói cái gì mà Vô Thượng cảnh, giờ ta còn chưa đạt tới Đế cảnh, ta không yêu cầu những thứ xa vời đó. Minh Đế, việc ta nhờ ngươi làm, ngươi làm thế nào rồi?"
"Tốt!" Minh Đế thở dài một tiếng, rồi vung tay lên, một đoàn khí lưu u ám thổi qua, trước mắt hai người liền xuất hiện tượng băng của một nữ tử, toàn thân tượng đen nhánh: "Lão phu tinh luyện âm tinh vạn năm trong Minh Hải mà tạo thành, đồng thời thu thập ngàn vạn oan hồn lệ khí cho vào bên trong. Ngươi hãy cẩn thận!"
Người đệ đệ thở dài một hơi: "Làm phiền!"
"Chờ một chút!" Đột nhiên Minh Đế gọi lại hắn, người đệ đệ quay đầu nhìn, Minh Đế muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là thở sâu, thản nhiên nói: " Đại ca ngươi từ khi xưng Đế, chúng ta đều biết hắn là như nào. Bây giờ ngươi phong ấn tất cả tình nghĩa của mình vào bên trong tượng băng, phải chăng cho thấy, về sau chúng ta có còn là bằng hữu nữa không?"
Người đệ đệ than nhẹ một tiếng: "Thuận tự nhiên đi!"
Nói rồi, hắn bắt đầu kết ấn quyết, không gian chấn động, từng sợi ngũ thải hào quang bay ra từ thể nội, bay thẳng vào tượng băng.
"Năm màu?" Thấy thế, Trác Phàm kinh hãi: "Thật sự là có huynh tất có đệ a, Đế cảnh Đại Đạo là bảy màu, hắn đã tu đến năm màu. Nói cách khác hắn không chỉ là Chuẩn Đế, mà chính là chỉ cách Đế cảnh một khoảng rất nhỏ. Chỉ là như vậy về sau đều không trở thành Thập Đế, đến cùng là vì cái gì? Tại sao hắn lại khu trừ ra tình nghĩa ra khỏi thiên đạo?"
Trác Phàm không rõ, lão giả kia lại cười nhẹ lắc đầu, buồn vô cớ, tiếp tục xem.
Quả nhiên, sau khi hoàn thành tất cả, người đệ đệ biến sắc, trở nên cứng ngắc băng lãnh, quay đầu rời đi, thậm chí chưa từng nhìn Minh Đế, chỉ để lại hai lời lạnh như băng: "Cảm ơn!"
"Xem ra từ nay, thật không còn là bằng hữu!" Minh cười khổ.
Cứ như vậy, tất cả tình nghĩa trong lòng người đệ đệ bị khu trừ ra khỏi thiên đạo, tĩnh tâm tu luyện vô tình thiên đạo, Thiên Đế rất hài lòng, thế nhưng qua ba tháng sau, điều kỳ lạ là hắn vẫn không ngưng tụ Đế cảnh Đại Đạo.
Lúc này, một chuyện vô cùng khó tin xảy ra, đang lúc hắn bế quan tu luyện, thì cảm thấy trái tim chợt nhảy lên, trở nên bực bội bất an, dường như có chuyện gì đang chờ hắn làm vậy.
Kết quả là, dựa theo chỉ dẫn trong lòng, hắn xuất quan một đường chạy như bay, cuối cùng lại trở lại sơn động nơi mà hắn trong phong ấn tâm tình nghĩa, trong lòng hiện ra nghi hoặc, chậm rãi đi vào trong.
"Ngươi quay lại!" Đột nhiên, một giọng nữ truyền đến bên tai hắn, một làn gió thơm thổi nhẹ tới, cửa sơn động xuất hiện một nữ tử, mi thanh mục tú, xinh đẹp rung động lòng người, ý cười yêu kiều.
Người đệ đệ kinh hãi, Trác Phàm cũng thốt lên: "Cái này. . . Đây không phải tượng băng kia sao? Làm sao lại biến thành người?"
Người đệ đệ cũng nghĩ như thế, không hiểu ra sao lại được như này. Minh Đế đã làm cái gì vậy, không phải nói nữ tử kia là tượng băng, là vật chứa à, làm sao lại biến thành người?
Nữ tử kia lướt nhẹ đến trước mặt hắn, giải thích mọi thứ. Nguyên lai, thể nội tượng băng tràn ngập vô tận oán khí, nhưng người đệ đệ dù sao là tu giả tu luyện tới đỉnh phong Đại Đạo, Đạo của hắn lại chí tình, chẳng những không thể bị những oán khí kia phong ấn, ngược lại còn cảm hóa chúng nó, tất cả đều biến thành tình.
Mà thứ hữu tình lạnh như băng đây là cái gì? Người, yêu, hay là gay?
Dù sao nàng là sống, mà lại bởi vì chí tình là căn cơ hữu tình thiên đạo của người đệ đệ. Nữ tử này vừa mới có sinh mệnh, người đệ đệ liền cảm giác được đầu tiên. Mà lại nữ tử này còn tương đương ỷ lại đối với người đệ đệ, cả ngày dính ở bên cạnh hắn.
Nhưng hiện tại hắn đã tu vô tình thiên đạo, tự nhiên tuyệt không thể dễ dàng cho phép nàng quấn quýt lấy hắn, hắn muốn đoạn tình tuyệt nghĩa.
Có điều, thể nội chí tình của nữ tử kia là tới từ trên thân hắn, đối với việc nữ tử này si mê cùng dây dưa đến cùng, trong đáy lòng hắn cũng vô pháp cự tuyệt. Thật giống như máu mủ tình thâm vậy, thủy chung có liên hệ.
Một lúc sau, người đệ đệ liền quen thuộc. Hơn nữa còn làm sư phụ của nàng, dạy bảo nàng tu luyện. Bởi vì vốn là có cảm ngộ tình thiên đạo của người đệ đệ hữu tại thân, nàng tu luyện với tốc độ kinh người, không giống thường nhân.
Đương nhiên, nàng vốn không phải là người, càng giống Tinh Linh, thế gian tình nghĩa ngưng tụ ra Tinh Linh.
Chỉ mấy năm, nàng đã đạt tới Thánh giai. Người đệ đệ cũng lấy làm vui mừng, đồng thời vô tình thiên đạo trong lòng lần nữa bị lây bệnh phát chân tình, có sự quan tâm âm thầm đối với nữ tử kia.
Còn nữ kia tử thì cũng chậm rãi có tình nghĩa đối với người đệ đệ, thâm tình không quên. Một đôi kim đồng ngọc nữ, cứ như vậy sinh ra, người đệ đệ kết giao với mấy hảo hữu Minh Đế, từ sau lần đoạn tình tuyệt nghĩa, này bắt đầu chậm rãi khôi phục.
Thấy thế, Minh Đế cuối cùng nở nụ cười hài lòng. . .
"Minh Đế thật là âm hiểm!" Trác Phàm tắc lưỡi: "Hắn có phải sớm đã có mưu đồ này, chuyên môn điêu khác mỹ nữ để hắn tiếp tục có chân tình? Chỉ là phong ấn vật chứa mà thôi, ngươi cứ tiếp tục làm cái rương không tốt sao?"
"Người ta muốn đột phá Đế cảnh, Minh Đế làm vậy không phải làm người ta chậm trễ thời gian hả." Trác Phàm khinh thường bĩu môi: "Giờ ta biết vì sao Thập Đế không có hắn rồi, ha ha!"
Lão giả lơ đễnh lắc đầu: "Hắn chưa thành đế, là bởi vì Đại Đạo của hắn có khuyết điểm, không phải là hắn tu thiên đạo hữu tình sai, lúc hắn đoạn tình tuyệt nghĩa, không phải vẫn không có đột phá sao. Tiểu tử, ta hỏi ngươi, ngươi có người trong lòng không?"
"Có!"
"Vậy giữa Đế cảnh và người đó, chọn một trong hai, ngươi chọn thế nào?"
Trác Phàm trầm ngâm một hồi, cuối cùng cười lạnh nhạt đáp: "Chọn người đó!"
"Vì sao?"
"Tâm, tâm ta nguyện như vậy!" Nhìn trong hồ người đệ đệ, Trác Phàm không sai gật đầu: "Nếu nghi ngờ, không tin tưởng tâm mình, liền đã định trước không thể thành tựu Đế cảnh, khi vị đệ đệ này tuyệt tình đoạn nghĩa, từ đó về sau, hắn không phải cách Đại Đạo thêm gần, mà chính là càng xa!"
Lão giả gật đầu khen: "Xem ra trong lòng ngươi vẫn hiểu!"
"Đúng vậy a, mà lại ta dường như cùng cảnh ngộ với hắn, ha ha ha. . ."
Trác Phàm cười khúc khích, đột nhiên, một tiếng giận dữ mắng mỏ đầy băng lãnh vang lên: "Quên nàng!".
Lần nữa nhìn lại, liền thấy hình ảnh biến đổi, khuôn mặt lạnh lùng của Thiên Đế xuất hiện, nhìn người đệ đệ nói: "Ta vừa xuất quan, cho là ngươi có thể thành Đế, kết quả ngươi lại trở về. Chẳng những tình nghĩa lại sinh, còn có thêm một nữ nhân, như vậy ngươi còn chấp chưởng thiên đạo như thế nào?"
Người đệ đệ thản nhiên nói: "Không quan trọng, bản tộc có đại ca là đủ để chấn nhiếp thiên hạ rồi, cho dù ta không xưng Đế thì có sao?"
"Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải quan tâm ngươi, ta không quan tâm bản tộc phát dương quang đại. Ta chính là ta, Thiên Đế, Chưởng Khống Giả Không Minh Đại Đạo!" Trong mắt Thiên Đế vẫn không có chút cảm tình, lạnh như băng nói: "Ta đốc xúc ngươi xưng Đế, chỉ là một loại bản năng. Tựa như động vật nuôi con nhỏ, mọi người thường nói động vật có cảm tình, nhưng động vật nào có phức tạp như nhân loại? Những gì chúng làm ra, chỉ là vì tuân theo thiên đạo, sinh sôi này nở mà thôi. Ta cũng như thế, ngươi là đệ đệ ta, cho nên ta hi vọng ngươi có thể cùng ta chấp chưởng thiên đạo, đừng làm một phàm nhân mà làm ta xót thương!"
Người đệ đệ lại cười lạnh: "Xót thương? Đại ca vô tình vô nghĩa đến mức vậy, lấy đâu ra câu chuyện xót thương thế?"
"Không sai, xót thương là đã giữ chút tình với ngươi, ta có ý là, đừng để ta miệt thị ngươi như những kẻ ti tiện kia!" Trong mắt Thiên Đế lóe lên từng đạo sát ý: "Nếu ngươi không nguyện, ta sẽ thay ngươi quyết đoán, giết nữ nhân kia!"