Hắc khí khủng bố Hung thú như nhắm người mà phệ, đến cả Đế cảnh Đại Đạo đều khó mà trấn áp, làm cho Kiếm Đế từng bước lui lại.
Thiên Đế thấy vậy, trong mắt lộ ra sự kinh hãi ít có, nhưng lại không bối rối, danh hào mạnh nhất Thập Đế không phải nói không.
Một đạo rung động vô hình phát ra, toàn bộ bầu trời chợt biến thành đôi mắt to lớn, chớp động lên vầng sáng màu vàng óng, hai mắt Thiên Đế cũng giống vậy, kim quang rạng rỡ, thâm thúy mà thần bí. Sau một khắc, lại một rung động phát ra, toàn bộ mật thất bỗng dưng bị thứ gì đó vô hình bao vây lại. Những hắc khí kia càng không ngừng dâng trào ra phía ngoài, lại không sao vọt ra được.
Không Minh Thần Đồng, không vực!
Thiên Đế mang theo Kiếm Đế đang thất kinh đi thẳng về phía trước, phía sau được ngăn cách bởi một tầng màng mỏng vô hình, thấy đệ đệ đang toàn thân co rút bên trong hắc khí lượn lờ, sắc mặt thống khổ không chịu nổi. Mà đỉnh đầu hắn, một cỗ hắc mang đang phát tán ra ánh sáng tà mị.
Chỉ là nhìn thôi, Kiếm Đế liền sợ mất mật: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thập Đế đã tề tựu, hắn còn có thể ngưng tụ Đại Đạo sao?"
"Vậy thì có cái gì lạ? Dù sao có nhất Đế sinh, tất có nhất Đế vong, nhất Đế vẫn lạc là được. Dù sao hôm nay ta đã đạt được mục đích, cũng muốn nói cho hắn biết, ta sẽ giúp hắn giết chết nhất Đế, nhường ra một chỗ ngồi, nhưng bây giờ xem ra, ta không cần ra tay!"
Thiên Đế nở nụ cười tà dị, nhìn đệ đệ, hài lòng gật đầu.
Kiếm Đế đầy khâm phục nói: "Đúng vậy, còn chưa ngưng tụ Đế cảnh, chỉ là khí thế kia, đến cả Đế Đạo của ta cũng không đỡ nổi, hắn lĩnh hội Đại Đạo gì vậy?"
"Đúng vậy, lực lượng Đại Đạo nào lại đáng sợ như thế?" Thiên Đế cũng kỳ quái nói, lại cẩn thận quan sát thêm, càng thấy kỳ dị: "A, hắn đoạn tình căn?"
"Cái gì, tình căn đoạn? Thế thì còn ngưng tụ Đại Đạo như thế nào?"
"Tình căn đoạn, chẳng những có thể ngưng tụ Đế Đạo, còn lợi hại như vậy?".
Phanh phanh phanh. . . Bỗng nhiên, chấn động liên tiếp xuất hiện, không gian bốn phía đều đang không ngừng rung động, dường như tùy thời đều có thể sụp đổ. Những hắc khí kia càng thêm mãnh liệt đập phá kết giới, phảng phất như mãnh thú trong lồng muốn xông ra cắn xé.
Thấy thế, Thiên Đế càng thêm kinh hãi: "Nói đùa sao, ngay cả Không Minh Đại Đạo của ta cũng không ngăn được? Sao có thể? Dù cùng là thiên đạo, nhưng Đại Đạo của hắn chưa thành, làm sao ta lại không thể ngăn nổi khí thế lúc hắn ngưng tụ Đại Đạo? Trừ phi. . ."
"Trừ phi cái gì?"
"Trừ phi thứ hắn ngưng tụ căn bản không phải Đế cảnh Đại Đạo!" Thiên Đế run rẩy đáp, vẻ mặt còn có hơi kích động, Kiếm Đế nghe vậy, vạn phần không hiểu: "Không phải Đế cảnh Đại Đạo, thế thì đó là cái gì? Bây giờ hắn không phải là Chuẩn Đế sao?"
Thiên Đế thở sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Kiếm Tâm, lúc trước không phải ta từng đề cập với ngươi sao? Gần đây ta bỗng nhiên có minh ngộ, cảm thấy phía trên Đế cảnh dường như còn có một tầng cảnh giới càng thêm huyền diệu, vô thượng Thiên cảnh. Ta đã sờ đến cánh cửa, lại không thể đột phá, nhưng đệ đệ ta. . ."
"Sao có thể, hắn còn chưa phải Đế cảnh, lại trực tiếp đạp vào vô thượng?"
"Có gì không thể? Mỗi người một trải nghiệp, cái gì cũng có thể xảy ra!". Hai mắt Thiên Đế đỏ bừng, hưng phấn đến phát run, cười cười nói: "Bản thân hắn tu hữu tình thiên đạo, lại mãi chẳng thể viên mãn. Nhưng bây giờ, hắn chặt đứt tình căn, hữu tình biến thành tuyệt tình tuyệt đối, tình căn mà hắn mất đi, được Thiên Đạo bổ sung, lại trở thành vượt qua Đế Đạo, vô thượng đại đạo viên mãn, cái này gọi là khổ tận cam lai, là Thiên ý. Mà lại, đây là cơ duyên chỉ thuộc về hắn, như chúng ta không phải là hữu tình thiên đạo, cho dù chặt đứt tình căn, cũng không đạt được đốn ngộ nghịch chuyển tuyệt đối, Cực Âm sinh Cực Dương. Cho nên, đây là đạo chỉ thuộc về hắn!"
Kiếm Đế gật đầu, lòng có minh ngộ: "Thì ra là thế, Cực Âm chi địa, sinh Cực Dương chi vật, mới chính là thăng bằng âm dương thiên địa, hữu tình thiên đạo này, sau khi đoạn tình, chính là vô tình cực hạn, vượt qua Đế Đạo, thẳng lên vô thượng. Như vậy từ nay, phía trên Thập Đế, lại có vô thượng chí tôn?"
"Hừ, Thập Đế?" Thiên Đế cười lạnh: "So với Vô Thượng cảnh, Đế cảnh có tính được là gì? Ta nói cho ngươi biết, theo ta cảm giác được, Đế cảnh chỉ là chấp chưởng giả đại đạo thiên địa, nắm giữ lực lượng pháp tắc chưởng khống thiên địa. Nhưng vô thượng lại chấp chưởng cả thiên địa, nhất niệm diệt thế, nhất niệm sáng thế. Nói cách khác, Đế Quân trong mắt vô thượng chí tôn, chỉ là con kiến hôi mà thôi. Quyền sinh sát trong tay, chỉ ở nhất niệm thôi. Đế cảnh có thể so với vô thượng sao?"
Kiếm Đế chấn động, quá sợ hãi, một trái tim bỗng dưng nặng trịch xuống.
Trong truyền thuyết, chí cao vô thượng thần, chỉ là suy nghĩ hư huyễn trong lòng người bình thường, nhưng bây giờ, nó có thể thành thật. . .
Nghĩ như vậy, Kiếm Đế quay đầu nhìn người đệ đệ, trong mắt có vẻ kiêng kị!
Chợt, một tiếng bạo liệt vang lên, kết giới Không Minh Thần Đồng cuối cùng khó mà vây khốn đuộc hắc khí đáng sợ, vỡ tung ra, vô số hắc mang mãnh liệt như mấy chục ngàn con mãng xà, cấp tốc phóng tới hai người Thiên Đế, như là muốn hoàn toàn thôn phệ hai người.
Hai người thất kinh, không lui lại được, nhưng Thiên Đế lại chỉ cười, mà lại cười còn rất hưng phấn.
Đệ đệ hắn rốt cục muốn chấp chưởng thiên đạo, tuy đã vượt qua hắn, nhưng hắn rất hưng phấn. Bởi vì hắn tin tưởng, có ngày, hắn sẽ có thể đột phá Vô Thượng cảnh, và ngày đó cũng sẽ tới rất nhanh thôi.
Đến lúc đó, huynh đệ hai người cùng chưởng vô thượng đại đạo, đây mới thực sự là thời điểm bọn họ khác biệt phàm nhân!
Hắc khí kia từng bước ép sát bọn hăọ, lại chợt biến mất không một dấu vết.
Hai người không khỏi sững sờ, nghi hoặc nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía trước, chẳng biết lúc nào, hắc mang trên đầu người đệ đệ đã biến mất, đồng thời thân thể run rẩy ho khan, toàn thân đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp.
Thiên Đế nhíu mày, vội vàng cất bước tiến lên, nghiêm túc nói: "Đệ đệ, đã xảy ra chuyện gì, đột phá gặp phải cửa ải khó sao? Vì sao vô thượng đại đạo của ngươi lại đột nhiên biến mất?"
"Đạo. . . Không thể ngưng tụ. . ." Người đệ đệ thở phì phò nói, trong mắt tản ra sự ngưng trọng cùng hoảng sợ.
Kiếm Đế ngạc nhiên nói: "Vì sao? Nghe Thiên Đế nói, đạo này tụ họp là có thể thành vô thượng đại đạo, đây chính là cảnh giới mà Thập Đế đều không đạt được a, vì sao không thể tụ?"
"Bởi vì đạo này chính là tịch diệt thiên đạo, một khi tụ thành, chính là ngày diệt thế!"
Kiếm Đế kinh hãi, nhưng Thiên Đế lại lạnh lùng nhìn hắn, xem thường nói: "Thì sao? Ngươi đã chặt đứt tình căn, sinh diệt của thế giới có liên quan gì đến ngươi? Dù sao chỉ là một thế gian vẩn đục, đã không cần giữ lại làm gì, không bằng diệt thế trọng sinh, lại sáng chế một thế giới mới còn hơn! Đến lúc đó đợi đại ca cũng đột phá vô thượng, ta cũng sáng thế một thế giới thái cổ tinh khiết, thế giới không có nhân loại vẩn đục. Đúng rồi, thời điểm diệt thế, Đế Quân chắc cũng vong hết!"
Người đệ đệ sâu xa nói: "Diệt Thế Chi Đạo, chuyên diệt tu la địa ngục, thuộc sự trừng phạt của thiên đạo. Thiên đạo Đế Quân không ngại, nhưng Nhân đạo sẽ hoàn toàn tiêu vong. . ."
"Vậy là tốt rồi, ta còn sợ không có cơ hội triển lãm sáng thế chi năng đây." Thiên Đế vỗ vỗ vai hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi tiếp tục đi, cái thế giới này nên đến thời điểm tịnh thế rồi!"
"Nhưng bây giờ Nhân đạo mới vừa lên, chưa tới tận thế, sao lại diệt thế?"
"Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, Nhân đạo phân thiện ác, mà không theo pháp tắc Thiên Đạo, thiên địa không dung, đến cả sinh vật đơn thuần như Linh thú, ở gần nhân loại cũng biến thành gian xảo. Không biết ngày sau đến cả những Linh thú thuần phác nhất liệu có vậy không, quá mức phức tạp đau đầu, khi đó ác áp đảo thiện, chính là tu la địa ngục. Tóm lại, Nhân đạo không nên lưu giữ, bây giờ diệt thế là tốt nhất!"
"Muốn diệt thì ngươi tự diệt đi, ta không phụng bồi!" Người đệ đệ oán hận vẫy vẫy tay áo, bỗng nhiên đứng lên, âm trầm đi ra ngoài.
Nhìn hắn rời đi, Kiếm Đế cau mày, rồi lại nhìn sang Thiên Đế: "Lệnh đệ dường như thay đổi rồi, trước kia hắn sẽ không như vậy với ngươi!"
"Huynh trưởng như cha, trước kia hắn tu thiên đạo có tình, giao tạp với Nhân Đạo, rất tuân theo quy củ Nhân đạo, tất nhiên khách khí với ta. Nhưng bây giờ hắn đã trừ tình căn, cũng triệt luôn quan hệ với nhân đạo, thái độ thay đổi là dễ hiểu, ta rất vui mừng, ha ha ha. . ."
"Vừa rồi hắn nói muốn diệt thì để chính chúng ta đi diệt, hắn không nhúng tay vào. Thấy sao? Chúng ta động thủ đi!"
Kiếm Đế ngạc nhiên nói: "Ngươi muốn động thủ? Nhưng diệt thế phải có lực lượng vô thượng chí tôn, cho dù ngươi sờ đến cánh cửa, nhưng muốn đột phá, vẫn rất khó khăn a!"
"Nếu như là trước kia, đúng là không tìm được phương pháp, nhưng đến lúc này không phải đã có một cách sao!"
"Ngươi nói là. . ."
"Không sai! Không phải tu giả Vô Thượng cảnh phải diệt thế, mà chính là diệt thế mới sáng tạo Vô cao thủ Thượng cảnh. Bên trong thiên địa, chuyện gì cũng có thiên ý, cả thiên địa cũng không thể nhìn nổi bọn Nhân đạo càn quấy phá hoại, nhiễu loạn thế gian, nên mới sáng tạo ra tịch diệt thiên đạo, chính nói rõ thực hành diệt thế chính là thuận theo thiên ý. Chúng ta cứ đi theo con đường diệt thế, nhất định có thể lĩnh ngộ chân lý vô thượng đại đạo!"
Kiếm Đế trầm ngâm một hồi, cuối cùng gật đầu: "Như vậy chúng ta phải diệt thế như nào, khu trục Nhân đạo sao?"
"Vừa rồi hắn tản ra lực lượng bực nào, còn nhớ không?"
"Đương nhiên, mười phần cường hãn!"
"Đó là lực lượng chưa thành Vô Thượng cảnh!"
"Trước mắt, trên thế giới này, không có người có lực lượng như vậy, cũng không người nào biết cách đạt được. Cho dù là đệ đệ ta, nó vẫn chỉ là gà mờ mà thôi, vẫn chưa chánh thức hình thành. Nếu như nói có loại lực lượng nào có biện pháp sánh ngang Vô Thượng cảnh, chỉ có bọn họ. . ."
"Người nào?"
"Ngũ đại thánh thú!"
"Bọn họ?"
"Đúng, bọn họ sinh ra từ thiên địa Thượng Cổ, mang theo thiên địa chi lực Viễn Cổ. Vừa ra đời, liền tương đương với Đế cảnh, mà lại tương sinh tương khắc với nhau, loại lực lượng này tương sinh theo Ngũ Hành, sẽ có khả năng dung hợp. Ngươi thử nghĩ xem, năm loại lực lượng Đế cảnh tương sinh dung hợp, sẽ sinh thành cái gì?"
"Lực lượng Vô Thượng cảnh?"
"Không sai, Kiếm Tâm, ngươi đi thu thập lực lượng của bọn súc sinh đó cho ta, tuyệt đối đừng để bọn chúng phát hiện ý đồ của chúng ta. Ta muốn thử nghiệm, có thể sinh ra diệt thế chi lực hay không!" Trong mắt Thiên Đế hiện lên hung mang, cười lạnh liên tục. . .