Hình ảnh dừng lại tại khuôn mặt tà dị của Thiên Đế, sau đó mặt nước trở lại sự yên ắng.
Trác Phàm cuối cùng hiểu ra tất cả: "Khó trách Thiên Đế luôn có khuynh hướng diệt thế, thì ra là có được linh cảm từ đệ đệ của hắn, vô thượng đại đạo, diệt thế Đại Đạo!"
"Có thể nói như vậy, nhưng nghiên cứu nguyên nhân, vẫn là do tín ngưỡng của bản thân Thiên Đế!"
"Tín ngưỡng?"
"Không sai, hắn một mực tin tưởng vững chắc lý niệm thiên đạo chí thượng, chướng mắt Nhân Đạo, giống như là Hoàng tộc ngạo kiều, chướng mắt bần dân vậy!"
"Nhưng dù vậy, trước kia hắn chưa từng có suy nghĩ diệt thế. Dù sao ngươi có chán ghét một người, nhưng nếu không cừu không oán, thì ngươi muốn giết hắn sao? Thiên Đế không phải là người điên, thế nhưng từ khi chứng kiến cảnh tượng đó, hắn nghĩ đó là thiên ý, cảm thấy hưng thiên đạo, diệt Nhân đạo mới là chính đồ. Bởi vậy hạt giống không biết là chính hay tà này liền vùi sâu vào đáy lòng của hắn, ủ thành đại họa về sau!"
Trác Phàm ngạc nhiên nói: "Là chính hay tà? Tiền bối, theo ý của ngươi, diệt thế có lẽ là chính đồ sao?"
"Ta đây cũng không rõ ràng, nhưng ta biết, diệt thế sớm muộn sẽ đến, cho dù không có Thiên Đế, về sau sẽ có người khác làm. Nếu không, thế gian sinh ra cao thủ diệt thế Đại Đạo như nào? Trác Phàm, ngươi cảm thấy diệt thế là ác, là bởi vì ngươi là sinh linh thế gian, là loài người. Nhưng nếu là người Chưởng Đạo, dứt bỏ thân phận nhân loại, ngươi có cảm thấy thế giới này phải chăng bởi vì nhân loại mà trở nên đục ngầu?"
Trác Phàm chau mày, cúi đầu do dự, trầm ngâm rất lâu, rồi bình tĩnh gật đầu: "Không sao, ta tu Ma đạo, tự biết nhân tâm sinh Ma, đục đến không chịu nổi cỡ nào. Diệt thế thế giới này có lẽ là chính đồ. Thiên Đế chỉ là thuận thiên mà làm, mấy vị Đế Quân còn lại bởi vậy ngăn cản hắn, có lẽ mới thật sự là nghịch thiên!"
Lão giả kia không nói gì, chỉ cúi đầu, sắc mặt nặng nề.
"Tiền bối!" Trác Phàm chân thành tha thiết nói: "Ta muốn tiếp tục xem, nhất là đệ đệ Thiên Đế, đến cùng hắn sẽ lựa chọn ra sao!"
Lão giả gật đầu nói: "Cần phải vậy, dù sao ngươi chính là vì thế mà đến. . ."
Nói rồi, lão giả vung tay lên, mặt hồ lần nữa rung động, lão giả thản nhiên nói: "Từ khi đệ đệ từ bỏ ngưng tụ Tịch Diệt Đại Đạo, dường như trong lòng có xoắn xuýt, liền ra ngoài tu hành, tìm đáp án, vừa đi liền qua 50 năm, trong lúc đó, hắn bước chân hắn khắp các nơi Thánh Vực, mặc dù không phải Đế Quân, không nắm giữ Đế Đạo, nhưng đã từng chạm đến cánh cửa Vô Thượng cảnh, thực lực hắn không yếu hơn bất kỳ Đế Quân nào, thậm chí so với hàng ngũ Đồng Đế thì còn hơn, sau đó thế gian gọi hắn là Vô Miện Đế Quân, càng gọi huynh đệ bọn họ là Thiên Đạo Song Tôn. . ."
Đệ đệ lần nữa về đến nhà, không thấy Thiên Đế đâu, chỉ là cảm thấy kết giới phía sau núi khác thường, liền chạy tới, phá kết giới, bên trong ánh lửa ngút trời, từng đạo năng lượng khủng bố không ngừng bắn ra phía ngoài, hắn kinh hãi hỏi: "Đại ca, các ngươi đang làm gì vậy?"
Thiên Đế thản nhiên đáp: "Mặc dù không tu thành vô thượng đại đạo, nhưng giữ lại phần diệt thế chi lực này. Kiếm Tâm bố trí xuống Tuyệt Kiếm kết giới, thế mà dễ dàng như vậy bị ngươi phá vỡ. Chỉ là đáng tiếc, khi đó nếu ngươi có thể thành đạo thì tốt biết bao nhiêu!"
Không để ý đến lời chế nhạo, người đệ đệ chỉ lạnh như băng chất vấn: "Ta đang hỏi các ngươi, các ngươi đang làm gì?"
"Hồng Mông tử lôi của Lôi Hoàng, Hỗn Độn Thanh Viêm của Côn Bằng. . . Vì sao lực lượng ngũ đại thánh thú tập kết ở đây?"
Thiên Đế thản nhiên cười, chỉ chuyên chú nhìn nơi năng lượng tàn phá. Kiếm Đế cũng không rảnh trả lời, đang tập trung kết động ấn quyết, sắc mặt dữ tợn, giữa năm màu năng lượng bị một khối dịch sắt bao phủ, không ngừng luyện hóa giao dung.
Đột nhiên, một đạo liệt diễm màu đen được sinh ra từ năng lượng năm màu, khí tức khủng bố, làm cho Thiên Đế cùng người đệ đệ đều kiêng kị.
Diệt thế lôi viêm? Trác Phàm sợ hãi kêu lên, người đệ đệ không khỏi cả kinh nói: "Diệt thế chi lực?"
Thiên Đế càng ngày càng hưng phấn, trong mắt hiện ra vẻ kích động.
Quả nhiên, lực lượng của năm con súc sinh có thể sinh ra vô thượng diệt thế chi lực, muốn luyện hóa loại lực lượng này và bản thân, cần phải có trợ giúp lĩnh hội diệt thế Đại Đạo, thế giới vẩn đục này, cần được diệt thế trọng sinh, ha ha ha. . .
Thế nhưng nụ cười chẳng giữ được bao lâu, đùng một tiếng, nó nổ bể ra, ngọn lửa màu đen chợt tiêu tán, 5 đạo quang mang như bay mũi tên bắn ra bốn phía, ầm một tiếng, đâm vào một vách núi đá, Kiếm Đế phốc một tiếng, phun ra một ngụm máu tưởng, cả người trở nên uể oải.
Đến khi hết thảy lắng lại, nơi đây đã xuất hiện thêm năm thanh lục phẩm thánh binh tản ra các sắc quang mang.
"Đây chính là năm thanh kiếm thần trấn áp Phàm giai? Nguyên lai năm thanh kiếm là thất bại phẩm sau khi Thiên Đế dung hợp năm loại năng lượng!"
Sắc mặt Thiên Đế hơi trầm xuống, dường như rất thất lạc.
Kiếm Đế áy náy nói: "Thiên Đế, ta đã hết sức, nhưng năm loại năng lượng thực sự khó có thể dung hợp, xin lỗi!"
"Không, nó đã dung hợp, chỉ là tương khắc chi lực lớn hơn mức có thể dung hợp. Nếu có phương pháp có thể tăng cường tương sinh chi lực giữa bọn họ thì tốt, aizz!" Thiên Đế thở phào một hơi, nhìn về phía nơi xa, hai mắt loạn chuyển, dường như đang tìm con đường giải quyết.
"Nguyên lai các ngươi muốn muốn diệt thế chi lực!"
"Đúng vậy, lúc đó không phải ngươi nói, muốn động thủ, tự chúng ta làm sao?" Thiên Đế Liếc xéo hắn, thản nhiên nói: "Là người Chưởng Đạo, liền nên thay trời trừ ma. Ngươi không nguyện ý làm Diệt Thế Giả, không muốn làm đúng chức trách của một tu giả thiên đạo, vậy thì để ta làm!"
"Kiếm Tâm, mấy chục năm qua, vì thu thập lực lượng ngũ đại thánh thú, ngươi có quan hệ với bọn chúng không thể, người nào có thể lợi dụng, nói nghe?"
"Phong Thiên Hải Ngao tính tình đơn thuần, lần này nó giúp ta sưu tập bốn loại lực lượng còn lại. . ."
"Không được, người đơn thuần không làm được chuyện này, ta cũng không phải chỉ muốn lực lượng của một mình hắn, mà chính là tất cả!"
"Cái gì, ngươi muốn hấp thu tất cả lực lượng của bọn họ?" Kiếm Đế cả kinh nói.
"Những lực lượng này đến từ thể nội Thánh thú, vừa rồi ngươi dùng kiếm để dung hợp, chỉ sợ không ổn, dù sao đó là tử vật. Như vậy ta sẽ hút hết lực lượng của chúng vào thể nội, dùng công lực bản thân luyện hóa. . ."
"Như vậy vạn vạn không ổn, nếu không cách nào luyện hóa, lực lượng của bọn họ sẽ phản phệ ngươi đến chết!"
"Không quan trọng, tất cả vì đại nghiệp thiên đạo. Huống hồ, ta cũng sẽ không lỗ mãng một hơi hấp thu, nhất định sẽ có chừng mực."
"Kiếm Tâm, trừ Hải Ngao, ngươi còn xem có ai khác không?"
Kiếm Đế liền đáp: "Kỳ Lân tính bạo, Long Tổ tâm như liệt hỏa, chỉ có Kình Thiên Côn Bằng sớm đã nhiễm thế tục nhân loại, gian trá khéo đưa đẩy, hám lợi. . ."
"Vậy hắn đi, vô luận là Cửu U lĩnh hội Ma đạo, hay là Không Minh Đại Đạo của bổn tọa, đều hiểu một ý, người càng đơn thuần, càng phù hợp Thiên Đạo, càng không dễ dàng sinh đại họa. Nhân tâm sinh Ma, mới có thể nhiễu loạn thế gian. dân chuyên nghiệp tự cho là thông minh, nhưng lại càng dễ lợi dụng, hắn sẽ hố chết ngũ đại thánh thú, hừ hừ hừ. . ."
Thiên Đế nhìn về phía đệ đệ nói: "Ngươi sẽ không gây trở ngại cho ta chứ?"
Người đệ đệ xoay người rời đi, giọng nói lạnh lùnh truyền tới: "Ta đã nói rồi, những gì các ngươi làm không quan hệ với ta, ta không sẽ quản!"
"Xem ra lệnh đệ thật sự chặt đứt tình căn, mảy may không quan tâm ân oán thế gian, nếu không, trước kia hắn. . ."
"Trước kia hắn nhất định sẽ tranh chấp đến cùng, cho dù hắn không phải hữu tình thiên đạo, chỉ là một người bình thường, cũng sẽ không ngồi nhìn diệt thế phát sinh. Chỉ tiếc tình căn hắn vừa đứt, liền không còn là người, không còn chút liên quan gì với thế gian. Ha ha ha. . ."
Thiên Đế cười rất hài lòng: "Nhưng vậy cũng tốt, hắn sẽ không tới làm rối, ta có thể hoàn toàn tin hắn. Kiếm Tâm, đi mời Côn Bằng đại nhân đi!"
Kiếm Đế gật đầu, rồi quay người rời đi.
Về sau Thiên Đế gặp mặt Côn Bằng, Thiên Đế ra điều kiện giúp hắn trở thành Thần thú, để hắn dần dần lừa gạt Thánh thú đến rồi tru sát. Côn Bằng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, liền làm theo.
Bé lên đĩa đầu tiên là Phách Thiên Lôi Hoàng.
Lừa gạt nàng vào hạp cốc, dưới sự vây công của hai đế một thánh thú, nàng căn bản không có bất kỳ lực phản kích gì, cứ như vậy mà vào nồi, tử lôi khủng bố biến thành một phần lực lượng cho thần đồng của Thiên Đế.
Kế hoạch tiến hành cực kỳ thuận lợi, Côn Bằng dự định tiếp tục nữa, nhưng không biết sao, chuyện Côn Bằng mưu hại Lôi Hoàng bị người truyền đi, một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, Côn Bằng bị tam đại Thánh thú còn lại vây công, giã cho một trận nên thân.
Thiên Đế thấy Côn Bằng vô dụng, liền dự định giết người diệt khẩu, trước tiên hút lực lượng của hắn đã, thế nhưng hắn chưa kịp động thủ, thì đúng lúc đám người Tình đế, Minh Đế đuổi tới, hai bên bắt đầu đại chiến.
Mà Côn Bằng thấy tình thế bại lộ, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, nói ra toàn bộ tính toán của Thiên Đế. Từ đó, kế hoạch diệt thế phơi trần cho thiên hạ, mấy vị Đế Quân còn lại kinh hãi.
Nhân đạo cùng Thiên Đạo tuyệt nứt, đại chiến Thượng Cổ hết sức căng thẳng.
Lấy Thập Đế chi chiến, quyết định tồn vong của thiên hạ.
Còn tứ đại thánh thú, bởi vì liên quan đến vấn đề lập trường, nên trở thành đồng minh của bát đế Nhân đạo, cùng chống chọi với Thiên Đế. Mà Côn Bằng là tên phản đồ, lẽ ra éo ai tin đâu, nhưng bởi vì địch nhân chung, còn có Minh Đế và Tình đế bảo đảm, lại thêm phải lấy đại cục làm trọng, Côn Bằng vẫn được tham gia team.
Tất cả kết quả và những chuyện sau đó đều giống như ghi chép trong lịch sử, nhưng chi tiết lại khác biệt lớn đến mức không chịu được. . .