Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1945 - Chương 1951: Quyết Chiến

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1951: Quyết chiến

"Ồ, thì ra là thế!"

Trong phòng khách Lạc gia, ba Thánh Thú ngồi vây quanh một bàn, nói rõ tiền căn hậu quả, Long Tổ cảm thán thốt lên: "Nói như vậy, Thiên Đế và Trác Phàm, quả nhiên là số mệnh!"

"Cùng thiên đạo, nhưng lại đi hai hướng ngược nhau, huynh đệ tương sát. . ." Khẽ gật đầu, Côn Bằng quay đầu nhìn về phía mấy người còn lại: "Thiên Đế và Trác Phàm đều luyện hóa thập đạo, một bên đạt được kết quả của thập đạo, một bên trải qua cảm ngộ trong quá trình kinh lịch, người nào ngộ đến Vô Thượng Đại đạo trước thì người đó chấp chưởng thiên địa, gồm cả ngàn vạn sinh linh trong đó."

Mày Hải Ngao nhíu chặt, trầm ngâm nói: "Như vậy bây giờ chúng ta nên làm là. . ."

"Quấy nhiễu Thiên Đế tu luyện, tranh thủ thời gian cho Trác Phàm!"

Trong mắt lóe lên ánh sáng cơ trí, Côn Bằng nghiêm túc nói: "Chuyện này cần rất nhiều cao thủ, Kỳ Lân cùng Tước Nhi, các ngươi theo ta cùng lão Long, chúng ta tập kết tất cả tộc nhân, giúp đỡ các ngươi hoàn thành bước cuối cùng để thành Thánh Thú."

Nhìn lẫn nhau, hai người cùng nhau gật đầu.

Hải Ngao nói với Kiếm Đồng: "Ngươi cũng đi cùng lão phu, chỗ năm đó Kiếm Đế thành đạo chắc có lẽ cũng giúp được gì cho ngươi, Ma kiếm của Trác Phàm, đối thủ của ngươi cũng là bội kiếm của Thiên Đế, Kiếm Đế!"

"Được."

Song đồng ngưng tụ, hai tay Kiếm Đồng nắm chặt, trong mắt hừng hực chiến hỏa.

Đại khái chỉ có mấy người này có tác dụng, ba Thánh thú không chậm trễ, lập tức mang bọn họ rời khỏi nơi này, mỗi người đi tu luyện trước, chỉ để lại một đám Lạc gia không biết an bài việc gì.

Lạc Vân Hải suy nghĩ một chút, trong mắt cũng hiện lên ý muốn chết, quát to: "Các vị nguyện ý cùng ta chịu chết thì đi theo ta!"

"Vân Hải!" Trong lòng lo lắng, Lạc Vân Thường lập tức kêu to, dường như nàng biết hắn muốn làm gì.

Thản nhiên cười, Lạc Vân Hải thở dài nói: "Tổ chim bị phá, trứng còn được sao? Nếu thiên địa bị diệt, không ai thoát khỏi một kiếp này. Tuy chúng ta nhỏ yếu nhưng giống như lúc bao vây tấn công Bất Bại Kiếm Tôn vậy, số người đông vẫn chiếm ưu thế, cho dù chiêu này không uy hiếp được Đế Quân, nhưng có thể trì hoãn thời gian của hắn, như vậy cũng tốt rồi, không phải sao?"

Nói xong, Lạc Vân Hải cũng sải bước rời khỏi nơi này. Mọi người nhìn thấy cũng nhanh chóng đuổi theo, vẻ mặt nguyện ý đi chết, không chút do dự.

Lần này, Lạc Vân Thường không ngăn cản nữa, chỉ yên tĩnh nhắm mắt, cầu nguyện trời cao, Trác Phàm có thể nhanh chóng xuất quan, đi cứu Vân Hải.

Ba ngày sau, Lạc Vân Hải suất lĩnh toàn bộ chiến lực Hoàng Vực, đi vào Kính Nguyệt Tiểu Trúc, nhìn qua khu vực khí thế dồi dào, không có nửa phần do dự, vung tay lên, gào thét từng trận, mấy người Lệ Kinh Thiên mang theo các đại quân, cùng nhau phóng về phía Tiểu Trúc kia.

Thế nhưng bọn họ vừa vọt tới bên ngoài Tiểu Trúc, thì một tiếng nổ thật lớn vang lên, bị đánh bay ra ngoài, văng tán loạn trên không trung, huyết nhục tung tóe. Trong chớp mắt, có mấy trăm người bỏ mình.

Mọi người nhìn thấy trong lòng vô cùng lo sợ, mấy cao thủ Hoàng Vực vừa mới quy thuận Lạc gia, chưa từng thấy qua cảnh tượng thê thảm như vậy, hai chân sớm đã nhũn ra.

Thế nhưng những người thuộc bản bộ của Lạc gia lại không chút lo sợ, bọn họ xuất thân quân ngũ, chuyện sinh tử đã sớm không để vào mắt, hiểu được thiên chức của người quân nhân là gì.

Trước kia bọn họ bảo vệ dân chúng trong tam lưu tiểu đế quốc, hiện tại thì bảo vệ tính mạng cho toàn bộ thiên hạ, bởi vì ở trong đó, có những người bọn họ yêu thương nhất.

Vì người mình yêu thương cho dù biết rõ con đường phía trước là đường chết, thậm chí không có một chút tác dụng, bọn họ cũng sẽ mạnh mẽ không sợ chết vọt tới trước, dù sao đây cũng là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm vì người thân của mình.

Kết quả dưới sự chỉ huy của nhân mã bản bộ Lạc gia, từng lớp từng lớp cao thủ Thánh Vực, lấy thân thể máu thịt của chính mình va đập vào kết giới, hơn ngàn, hơn vạn, mấy trăm ngàn, tiếng nổ to lớn vang vọng giữa cả thiên địa.

Nhưng nơi Thiên Đế bố trí kết giới, cho dù bọn họ có tổn thất nhiều người, cũng không có chút tác dụng nào, tiếng hô hào thốt lên vô cùng lớn, có lẽ chịu không được sự ồn ào của bọn họ, tám Chuẩn Đế cũng hiện thân.

Vèo vèo vèo.

Từng đạo hắc ảnh lóe qua, mang theo kiếm khí tung hoành, khiến mấy chục ngàn cao thủ chuẩn bị xông lên, trong khoảnh khắc hoá thành bụi phấn. Nam nhân tóc đỏ tiến lên hét lớn: "Một bầy kiến hôi, muốn chết thì tìm cho mình một cái cây mà treo cổ, ở nơi này nhốn nháo cái gì, quấy rầy chủ nhân nhà ta thanh tu!"

"Thật sao, vậy quá tốt, chúng ta cũng vì vậy mà đến!"

Lạc Vân Hải cười nói: "Nếu có thể quấy rầy đến hắn, xem ra mạng của chúng ta cũng không uổng phí."

Mí mắt nhẹ rung, nam nhân tóc đỏ nhìn về phía hắn, lạnh lùng quát hỏi: "Dùng nhiều mạng người như vậy chỉ vì muốn quấy rầy chủ nhân nhà ta, đáng giá không?"

"Đáng giá!"

Ánh mắt nhất định, Lạc Vân Hải lần nữa phất tay, hai vợ chồng Cừu Viêm Hải lập tức chỉ huy một đám cao thủ xông về phía trước, hung hãn không sợ chết, khí thế cường đại, từng đạo hoàng ấn đột nhiên đập về phía tám người.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, ngón tay tám người cùng vung lên, tất cả những người vọt tới đều biến thành tro bụi, bao quát đội quân nhà họ Lạc thành lập lúc đầu cũng không còn.

Nhưng Lạc Vân Hải đối với chuyện này cũng không nháy mắt một cái, trong lòng không chút dao động, vẫn vung tay lên, Thiên Địa song tôn mang đám người tiếp tục không muốn sống vọt tới trước, không chút ảnh hưởng cảnh tượng thê thảm này.

Hai con ngươi hơi híp lại, nam nhân tóc đỏ liếc nhìn mọi người, sâu trong mắt lóe lên tia nhìn bối rối.

Làm sao, những người này thật sự đều không sợ chết à? Hừ, lão phu không tin, bắt giặc phải bắt vua trước!

Nghĩ như vậy, nam nhân tóc đó lóe đến trước mặt Lạc Vân Hải, không ai có thể ngăn cản hắn. Chỉ một chiêu, liền tóm lấy cổ họng Lạc Vân Hải, cười lạnh liên tục: "Rắn không thể không có đầu, ngươi là người chỉ huy bọn họ. Ngươi chết rồi, bọn họ cũng chia năm xẻ bảy. Mấy tên kiến hôi các ngươi, ngay cả cường giả đều không có, còn đối phó cái gì, hừ!"

"Thật sao, vậy thì thử một chút xem sao!" Xùy cười một tiếng, Lạc Vân Hải không chút e ngại, thậm chí sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ: "Cho dù ta chết, bọn họ vẫn không lùi bước, bởi vì vì tất cả chúng ta đều hiểu rõ một điều, lùi bước ở nơi này diệt thế thì sẽ xảy ra, ai cũng không trốn thoat."

"Vậy cũng chỉ là chết sớm chết muộn, sống một ngày hay một ngày!"

"Ngươi sai rồi, ngươi nghĩ rằng chúng ta vì mạng của chính mình mà liều mạng sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

Mỉm cười lắc đầu, Lạc Vân Hải cười mỉa mai nói: "Ta nghe nói qua chuyện của Thiên Đế năm đó, các ngươi ở cùng Thiên Đế quá lâu, đã quên mặt mạnh nhất của Nhân đạo. Có lẽ bình thường, tám vị Chuẩn Đế sẽ hù dọa được chúng ta, nhưng bây giờ sẽ không, bởi vì sau lưng chúng ta có người chúng ta nhất định phải bảo vệ!"

Tiếng của Lạc Vân Hải vang vọng trong bầu trời, truyền đến tai của tất cả mọi người. Những cường giả Hoàng Vực kia, vốn có ý lùi lại, nhưng nghe được này bỗng dưng ngừng lại, không chút chần chờ, tức giận gầm lên, kết thành đội xông về phía trước.

Ầm!

Một chưởng đánh ra, Lạc Vân Hải bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, rơi trên mặt đất, đã không còn sự sống. Nam nhân tóc đỏ cười lạnh, khinh miệt liếc nhìn những người kia bỗng dưng khẽ giật mình.

Bởi vì hắn phát hiện người cầm đầu này đã chết, những người kia vẫn thờ ơ, căn bản không chần chờ lùi bước, thậm chí không chút kiêng kị. Đúng như lời Lạc Vân Hải vừa mới nói, hiện tại bọn họ không cần người cầm đầu cũng biết bản thân muốn làm gì, mà sẽ làm đến cùng.

Hừ, không biết tự lượng sức mình.

Tám vị Chuẩn Đế cười lạnh xông ra, như sói nhập bầy cừu, một trận đại sát tứ phương, máu tươi văng tung tóe nhuộm đỏ cả mảnh trời hư không. Thế nhưng thật quỷ dị, không một tiếng kêu gào phát ra trong cuộc chiến thảm khốc này.

Kiếm Đế đứng ở sân trước, nhìn cảnh tượng này không nói gì, xoay người lại đi đến trước phòng Thiên Đế, ngừng chân bất động, bình tĩnh đứng ở nơi đó.

Chờ một lúc, trong phòng mới truyền ra tiếng Thiên Đế hỏi thăm: "Tiếng rống bên ngoài vẫn như cũ, không đuổi đi sao?"

"Thiên Đế, bọn họ đến quấy nhiễu thanh tu của ngài, đuổi cũng không đi."

"Hừ hừ, một đám ngu muội, với tâm cảnh của bổn tọa sao có thể bởi vì một số tạp âm lọt vào tai mà ảnh hưởng tu luyện?"

"Đúng vậy, thế nhân ngu dốt, căn bản không biết chính mình đang làm chuyện vô ích, nhưng tại hạ nghĩ dù bọn hắn có biết, cũng sẽ tiếp tục." Khóe miệng xẹt qua nụ cười buồn, Kiếm Đế thở dài: "Lần đầu tiên ta thấy, một bầy kiến hôi nhìn Chuẩn Đế còn dám chém giết. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ nhân số trước mặt Chuẩn Đế có thể chiếm ưu sao?"

Không nói gì, Thiên Đế trầm mặc không nói, Kiếm Đế khẽ gật đầu, quay người rời đi.

Bên ngoài chém giết không ngừng nghỉ, một cuộc chiến diễn ra hơn ba tháng, máu nhuộm đỏ khắp nơi, thi thể đếm không xuể, phủ đầy các ngõ ngách Kính Nguyệt Tiểu Trúc.

Tám vị Chuẩn Đế cản tước mặt mọi người nhìn bức tường thành bằng xương bằng thịt không ngừng tiến lên, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Bọn họ cũng ngang dọc khắp nơi trong thiên hạ, gặp đủ các loại người nhưng những người thế này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, mà còn nhiều nhóm người.

Chẳng lẽ bọn họ giãy dụa trước khi chết?

Ha ha, dĩ nhiên không phải, điên cuồng như vậy bọn họ thấy qua vô số, nhưng không một ai có ánh mắt thế này.

Dường như hiện tại tất cả nhân loại đều hóa thành một loại người, là anh hùng hung hãn không sợ chết trong truyền thuyết. Đương nhiên, đây chẳng qua là một loại lý tưởng trong truyền thuyết, người bên ngoài hiếm khi làm được.

Nhưng bây giờ, bọn họ lại làm được.

"Nếu như bình thường, ta tha các ngươi một mạng."

Bạch!

Một đạo bóng người to lớn hiển hiện, nam nhân tóc đỏ cho thấy Thánh Thân của mình, một thanh lưỡi kiếm đỏ thẫm chỉ về phía đối diện: "Đáng tiếc hiện tại, nếu các ngươi còn dám tiến lên, lão phu chỉ có thể hạ thủ vô tình!"

Dường như hoàn toàn không nghe được lời hắn nói, tất cả mọi người thờ ơ.

Nam nhân tóc đỏ cười lạnh, gật đầu: "Rất tốt, lão phu kính trọng các ngươi. . . Đi chết đi!"

Vèo!

Một đạo kiếm mang bỗng nhiên phóng về phía mọi người, tản ra khí tức tử vong. Mọi người đối mặt nhìn thấy ánh mắt vẫn kiên định như cũ, không chút sợ hãi.

Ầm!

Thế nhưng khi kiếm mang lạnh lẽo kia còn chưa tới đến trước mọi người, đã ầm ầm vỡ nát, một bóng người nhỏ bé đột ngột xuất hiện trước mặt ba người, ngửa đầu rống lên: "Kiếm Đế!"

Gió lốc cuồng bạo bao phủ cửu thiên, tám vị Chuẩn Đế bị bức phải liên tiếp lui về phía sau, trong lòng sợ hãi. Kiếm Đế đứng yên tại hậu viện Tiểu Trúc thân thể run lên dữ dội, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi nhìn ra ngoài viện, nói: "Khí tức Đế Quân? Tiểu tử kia. . . thành đạo!"

Bình Luận (0)
Comment