Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1946 - Chương 1952: Thiên Đế Ra

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1952: Thiên Đế ra

Ầm ầm ầm. . .

Tiếng nổ ầm ầm liên tiếp vang lên, ngay sau đó năm người Côn Bằng cũng xuất hiện trước mặt tám người, khí thế cường hãn cuồn cuộn, khiến tám người cảm thấy trì trệ, tiếng ầm vang liên tiếp diễn ra, toàn bộ Thánh Thân hoàn toàn vỡ thành cặn bã.

Tám người sợ hãi nhanh chóng lùi về phía sau, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Ngũ đại Thánh Thú, tương đương với Ngũ Đế, bọn họ có thể dùng khí thế bình lặng đã phế Thánh Thân Chuẩn Đế, thực lực khác biệt không thể tính theo lẽ thường.

Tuy Chuẩn Đế đã sờ đến mép Đế cảnh, nhưng khác một trời một vực với Đế Quân chính thức.

"Vân Hải, Lệ lão, Cừu lão. . ."

Giương mắt nhìn thi thể chất chồng như núi, rất nhanh Cổ Tam Thông thấy mấy bóng người quen thuộc, tròng mắt trừng lớn, song quyền nắm chặt.

Côn Bằng thấy vậy cũng nhìn thi thể bốn phía, lắc đầu thở dài là: "Ngu dốt, các ngươi làm như vậy thì làm được gì? Lúc trước lão phu có nói vài câu bảo các người yên lặng chờ xem biến hóa, các ngươi thì… Haizzz. . ."

"Có lẽ đây chính là nhân loại, cũng là Nhân đạo!"

Thở sâu một hơi, một mắt Hải Ngao khẽ run, ngược lại nhìn vào bên trong Tiểu Trúc hét lớn: "Kiếm Đế, ngươi ra ngoài cho lão phu, nhìn xem những nhân loại chết ngoài cửa nhà các ngươi, không phải ngươi đã từng hướng tới Nhân đạo sao?"

Thân thể chấn động, Kiếm Đế liếc mắt ra ngoài viện, sắc mặt nặng nề trầm xuống, sâu trong mắt có thật nhiều vướng mắt.

Lúc này, âm thanh Thiên Đế trong phòng vang lên: "Kiếm Tâm, lão gia hỏa kia đang gọi ngươi, ra ngoài kết thúc đi, Nhân đạo kiếm đã từng theo ngươi. . ."

Vèo.

Tiếng xé gió vang lên, một đạo hào quang bảy màu đột ngột phóng vào trong thân thể Kiếm Đế, thân thể Kiếm Đế run lên, khí thế đột nhiên phóng đại: "Thiên Đế, ngươi đưa Đế đạo cho ta?"

"Ngươi là thiên kiếm của ta, ngươi chính là ta. Giống như ta muốn luyện hóa thập đạo, bên trong tự nhiên bao gồm kiếm đạo của ngươi, ngươi cũng không có gì dị nghị. Bây giờ ngoại địch xâm phạm, ta tu luyện tới thời khắc mấu chốt, ngươi là người duy nhất ta có thể dựa vào. Đi thôi, chỉ huy tám phế nhân ngăn cản lũ súc sinh kia lại!"

Vèo vèo vèo. . .

Từng đạo từng đạo hào quang bảy màu từ trong phòng Thiên Đế bay ra, vượt qua tiểu viện bay thẳng đến tám Chuẩn Đế bị Thánh Thú trước mặt ép thối lui đến đứng không thẳng.

Chỉ một thoáng, thân thể tám người chấn động, dường như chợt có sức mạnh vô cùng vô tận, khí thế tăng lên đột ngột, cuồng bạo làm cho toàn bộ thiên địa đều chấn động.

"Đây là. . . Đây là. . . sức mạnh Đế cảnh?"

Trong mắt lóe lên ánh sáng kích động, nam nhân tóc đỏ nhịn không được cười to lên: "Ha ha ha. . . Thiên Đế đại nhân quả nhiên không gạt chúng ta, đợi hắn đoạt được Đế Quân Đại đạo, sẽ ban cho chúng ta, giúp ta chúng ta đột phá Đế cảnh, hoàn thành mong muốn cả đời!"

Bảy người còn lại nghe thấy cũng cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể, hưng phấn vô cùng, cười to liên tục.

Chỉ có mấy người Côn Bằng lạnh lùng thờ ơ nhìn hết thảy.

Vèo!

Một đạo hắc ảnh lóe qua, bóng dáng Kiếm Đế xuất hiện, đi đến trước mặt mọi người, trong tay cầm một thanh trường kiếm trắng sáng, kiếm phong sắc bén, chỉ vào sáu người đối diện.

Hải Ngao nhìn thấy, một mắt khẽ run, tức giận mắng: "Thiết Kiếm Tâm, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện. Năm đó lão phu cùng ngươi là bạn chí giao, vì sao ngươi xuất thủ với ta?"

"Trung thần nghĩa sĩ không thể song toàn, ta chỉ có thể nói xin lỗi!"

"Hừ, năm đó ngươi ta đã từng nghiên cứu kiếm đạo. Ngươi nói ngươi ngộ ra Nhân Kiếm đạo, nhưng vì bản thân là Thiên Kiếm đạo nên không tu được. Bây giờ ta thay ngươi tìm truyền nhân, ngộ đạo trong sơn động kia của ngươi, giúp hắn thành đạo!"

Vỗ nhè nhẹ vào vai Kiếm Đồng, đẩy hắn đi ra, Hải Ngao khiêu khích nói: "Bây giờ ngươi dùng Thiên Kiếm đạo đối với Nhân Kiếm đạo của ngươi xem tột cùng ai mạnh ai yếu, ngươi cũng rất muốn biết đúng không. Vậy thì thử cùng hắn một chút, xem kiếm đạo ngươi sáng tạo ra mạnh hơn hay đi theo Thiên Đế lĩnh ngộ kiếm đạo mạnh hơn!"

Keng!

Tiến leng keng phát ra, trong tay Kiếm Đồng nâng lên một thanh trường kiếm đen nhánh, bình tĩnh chỉ hắn nói: "Ta là Ma kiếm, ngươi là Thiên kiếm, trước khi cha ta và Thiên Đế quyết thắng bại, chúng ta đánh trước một trận!"

"Ha ha ha. . . Được, kiếm đạo chỉ có một vị Chưởng Đạo Giả, chúng ta đều là Kiếm Đạo Đế Quân, dù có thế nào, cũng phải đánh!" Khẽ cười một tiếng, Kiếm Đế chiến ý dạt dào, chân đạp bước phóng về phía Kiếm Đồng.

Kiếm Đồng cũng không chút nhượng bộ, Nhất Kiếm Phi Tiên, chớp mắt tới gần, hai thanh trường kiếm đan xen vào nhau, chỉ trong giây lát đã giao phong mấy ngàn kiếm.

Bạch!

Hai người đứng thẳng ở chỗ của đối phương, không nói không động. Sau một khắc, tiếng bạo liệt ầm ầm, cả bầu trời nổ tung, không gian lập tức trở nên tối đen như mực, không nhìn thấy nhật nguyệt tinh quang.

Mọi người nhìn thấy mà hoảng hốt, những tu giả Hoàng Vực cũng cùng nhau lui lại, không tiến lên một bước. Không phải bọn họ sợ hãi, chỉ vì trong lòng hiểu rõ, giờ này khắc này, bọn họ đã không giúp được gì, có thể ngăn cản Thiên Đế hay không chỉ chờ vào mấy người này.

Một chiếu lá theo gió phiêu đãng, chậm rãi rơi xuống giữa hai người, Kiếm Đồng cùng Kiếm Đế đều không động, khi chiếc lá kia rơi xuống đất, hai người cùng lắc mình biến mất không thấy tăm hơi.

Ngay sau đó, âm thanh chói tai vang vọng các ngõ ngách trong thiên địa, không ai nhìn thấy thân ảnh hai người, chỉ có ngũ Thánh Thú cùng tám vị Chuẩn Đế, có thể nhìn thấy kiếm khí bọn họ giao thoa, tới lui ngang dọc.

Tám vị Chuẩn Đế hưng phấn xoa xoa bàn tay, nhìn ngũ đại Thánh Thú Không khỏi hưng phấn mà xoa xoa bàn tay, tám vị Chuẩn Đế cũng có chút ngứa tay, nhìn về phía ngũ đại Thánh Thú đối diện, cười lớn nói: "Nghe đồn sức mạnh Thánh Thú có thể so với Đế Quân, bây giờ chúng ta vừa mới xưng Đế, mong rằng các vị chỉ giáo một chút, chẳng biết có được không?"

"Các ngươi?"

Mày nhíu chặt, Côn Bằng khinh thường bĩu môi: "Chỉ sợ không có tư cách này."

Sắc mặt hơi trầm xuống, nam nhân tóc đỏ cười lạnh: "Có tư cách này hay không phải thử một chút là biết sao?"

Ầm!

Mạnh mẽ đạp bước, nam nhân tóc đỏ phóng về phía Côn Bằng, mấy người còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo. Mỉm cười lắc đầu, mấy người Công Bằng liếc nhìn nhau, cùng nhau nghênh tiếp.

Kết quả ngũ thú va chạm với tám người khiến năng lượng cuồng bạo bay ra khắp các ngõ ngách. Tuy nhiên, điều khiến người ta kinh ngạc là chỉ trong một chiêu, tám Chuẩn Đế trang bức không thành, bị đánh ngã xuống đất, máu tươi phun không ngừng.

"Sao. . . Làm sao có thể?"

Tròng mắt hung hăng co lại, bọn họ hoảng hốt: "Chúng ta đã là Đế Quân, vì sao dễ dàng bị Thánh thú đánh bại như vậy?"

Nhếch miệng cười một tiếng, Côn Bằng khinh thường bĩu môi: "Đế Quân cái gì, chỉ là Ngụy Đế mà thôi. Muốn xưng Đế, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Nên biết rằng, nếu là Đế Quân, đều phải lĩnh hội trên bản đạo nhiều năm, thành Đạo Tổ một đời mới có thể thành đạo. Các ngươi tu là kiếm đạo, trong cơ thể các ngươi là Đế cảnh Đại đạo của Đế Quân, căn bản không hợp với các ngươi, sao các ngươi có thể phát huy sức mạnh Đế cảnh Đại đạo chính thức?"

"Điều này không thể nào, Thiên Đế nói, chỉ cần nắm giữ Đế cảnh Đại đạo, thì có thể trở thành Đế Quân, sao lại thế. . ."

"Hắn lừa các ngươi, nếu không khi hắn bị Tình Cổ gây thương tích, không thể du tẩu thế gian, làm thế nào để các ngươi hết lòng vì hắn? Các ngươi ở Phàm giai hẳn cũng là nhân vật đỉnh phong, lại để tiểu đạo vào trong mắt, haizz, đúng là bị sự tham lam che mắt, ha ha ha. . ."

Cười nhạo lắc đầu, Côn Bằng không nói gì thêm, sâu trong mắt tám vị Chuẩn Đế vẫn mê mang không hiểu.

Đúng lúc này, một tiếng ầm vang lên, hai nhân ảnh lần nữa tách ra, đứng lặng không trung. Có điều Kiếm Đồng cầm kiếm mà đứng, uy phong lẫm liệt, cánh tay Kiếm Đế lại có một tia đỏ rực.

Cúi đầu nhìn máu chảy trên cánh tay, Kiếm Đế lại nhìn về phía Kiếm Đồng, cười vui vẻ: "Ngươi thắng, từ nay về sau, ngươi là Kiếm Đế!"

"Không, ngươi đã nhường ta!" Chậm rãi lắc đầu, Kiếm Đồng nghi hoặc nói: "Vì cái gì? Nếu ngươi xuất toàn lực, ta chưa chắc là đối thủ của ngươi!"

Không nói gì, Kiếm Đế quay đầu nhìn về phía Hải Ngao, chỉ trầm mặc.

"Kiếm Tâm!"

Thế mà, đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lẽo vang lên, một tròng mắt màu vàng óng, đột nhiên xuất hiện trên cửu thiên: "Cuối cùng ngươi vẫn lựa chọn Nhân đạo!"

Tròng mắt co rụt lại, Côn Bằng liên tục lui về phía sau mấy bước, cả kinh nói: "Thiên Đế?"

"Thiên Đế, lúc đầu là ta nợ Hải Ngao, ta lại không muốn phản bội ngươi. Bây giờ ta thua dưới Nhân Kiếm sở ngộ cũng không tiếc!"

"Ta biết kiếm đạo của ngươi đã không phải là Thiên kiếm thuần túy, nếu không lúc trước ta đưa Đế đạo ngươi cũng không khống chế lại. Cho nên những năm gần đây, biết rõ kiếm đạo ngươi không ai bằng, những phế nhân này ta cũng không để ngươi chỉ dạy. Hiện tại xem ra, hành động lúc trước của ta là cử chỉ sáng suốt!"

"Phế nhân?"

Những Chuẩn Đế kia kinh ngạc nhìn hướng lên bầu trời: "Thiên Đế đại nhân, chúng ta trong mắt ngài chỉ là phế nhân thôi sao?"

"Hừ, đương nhiên, nhưng dù sao tốt hơn mấy tên kiến hôi này một chút, hiện tại các ngươi đã không giúp được gì cho ta, Đế đạo trong cơ thể các ngươi thật sự quá lãng phí, cùng trở về đi."

Tiếng quát lạnh lẽo vang vọng thương khung, thân thể mọi người run lên không tự chủ cùng nhau bay lên không trung. Tám vị Chuẩn Đế hoảng sợ kêu lớn, chớp mắt biến mất trong cự đồng kia.

Mặt Kiếm Đế không biểu tình gì, thân thể cũng từng bước bị hút về phía cự đồng, Hải Ngao nhìn thấy vội vàng đến bên cạnh hắn, kéo hắn lại, hét lớn: "Thiết Kiếm Tâm, nói rõ cho ta, cái gì nợ lão phu?"

"Ta là Thiên Đế Thiên Kiếm, vĩnh viễn sẽ không phản bội hắn, điều duy nhất có thể làm, đem đạo ta truyền xuống, người kia có thể thập đạo quy nhất hay không còn phải xem thiên ý!"

Phốc!

Đầu ngón tay bắn ra một đạo kiếm khí, đánh lui Hải Ngao, cứ như vậy Kiếm Đế bị hút vào trong cự đồng to lớn. Trước khi gần biến mất khóe miệng hắn lại nhếch lên đường cong vui vẻ: "Hải Ngao huynh, vĩnh biệt, hi vọng ngươi không bị diệt thế..."

"Thiết Kiếm Tâm!"

Hải Ngao gào rú, đồng tử trong mắt run rẩy, nhưng rốt cuộc cũng không nghe được âm thanh của Kiếm Đế, theo như hắn nói, tất cả đều bị Không Minh Đại đạo Thiên Đế hấp thu.

Vèo!

Cùng lúc đó, tiếng xé gió vang lên, Kính Nguyệt Tiểu Trúc nhất thời vỡ ra, một thân ảnh màu trắng bỗng dưng bay đến trước mặt tất cả mọi người, bước lên đỉnh núi, bễ nghễ nhìn ngũ Thánh Thú phía dưới, khóe miệng nhếch lên, quát lớn: "Lũ súc sinh, phách lối nửa ngày, bổn tọa đến chơi đùa cùng các ngươi."

Bình Luận (0)
Comment