Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1949 - Chương 1955: Nguồn Gốc Quy Nguyên

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1955: Nguồn gốc quy nguyên

Chuyện này. . . Chuyện này. . .

Côn Bằng nằm ngửa trên mặt đất, trái tim run rẩy kịch liệt: "Xong, ánh mắt hắn đã hoàn toàn biến thành bầu trời. Toàn bộ thiên địa đã do hắn chưởng khống, đây chính là Vô Thượng Đại đạo, thiên địa trong tay hắn, mà tất cả chúng ta không ai có thể ngăn cản được hắn…"

Nghe được lời này, sắc mặt mọi người như tro tàn, vô cùng tuyệt vọng.

Chỉ có Trác Phàm, vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh một cách quỷ dị. Hiện tại Thiên Đễ đã nắm giữ sức mạnh vô thượng, hắn nhìn thấy trong lòng cũng phải có chút bất an chứ.

"Thế nào, ngươi không sợ sao?"

"Thu tay lại, nếu như ngươi còn muốn ngốc ở thế giới này."

"Hừ, giờ này khắc này ngươi còn mạnh miệng!"

Cười lạnh, Thiên Đế khinh thường bĩu môi: "Đệ đệ, trong thời khắc sau cùng này, bổn tọa gọi ngươi một tiếng đệ đệ. Ngươi có biết, Vô Thượng Thiên Đồng của vi huynh là cái gì không?"

Liếc mắt nhìn hắn, Trác Phàm thản nhiên nói: "Thái Hư Đồng, Thái Hư Sang Thế!"

"Không sai, không hổ là người sờ đến cánh cửa Vô Thượng, cũng cảm nhận được."

Mỉm cười, Thiên Đế cao ngạo ngẩng đầu lên: "Cái này không giống với Diệt Thế Lôi Viêm, cũng không phải Không Minh Thần Đồng. Nó sẽ tiêu tán toàn bộ thế giới, xây lại một thế giới tinh khiết khác, không có bất kỳ vẫn đục của thế giới cũ, Hỗn Độn lại mở ra! Có thể nói, trên thế giới không có bất kỳ vật gì, bao gồm cả Diệt Thế Lôi Viêm, mà không bị nó tiêu tán."

Ba!

Búng tay môt cái, ngân mang trên cửu thiên lấp lóe, cả ngọn núi hoàn toàn biến mất ngay cả chút tro bụi cũng không còn, như chưa từng xuất hiện ở thế giới này.

Mấy người Côn Bằng bị dọa đến trái tim run rẩy. Trác Phàm nhìn thấy cũng không nói một lời, chỉ thở dài nói: "Cái thế giới này còn chưa tới thời điểm tiêu vong, ngươi làm như thế cũng có nghĩa là nghịch thiên mà đi, không có kết quả tốt!"

"Thế giới này sinh hay diệt là do ngươi quản sao?"

Khinh thường bĩu môi, Thiên Đế cao ngạo ngẩng đầu lên: "Từ giờ trở đi, sinh tử của thế giới này do ta chưởng khống. Như kế hoạch đã vạch ra từ thượng cổ, tạo ra một thế giới mới. Ta muốn thế giới bị vẫn đục này biến mất, sáng tạo ra một thế giới tinh khiết khác, ha ha ha. . ."

Thiên Đế cười lớn, Thái Hư Đồng trên trán đột ngột sáng lên, ngân mang trên cửu thiên cũng hô ứng lẫn nhau, phát ra ánh sáng chói mắt. Từng đạo ánh sáng ngân sắc như lụa mỏng phiêu đãng trong thiên địa, rơi xuống đỉnh núi, đại dương, dòng suối nhỏ, nơi lụa mỏng kia bao trùm, tất cả nhanh chóng bị tiêu tán.

Mấy người Côn Bằng nhìn thấy vô cùng sợ hãi, vội vàng tiêu trừ thân hình to lớn, hóa ra hình người, ẩn nấp bốn phía: "Tuyệt đối đừng để ngân quang kia chiếu sáng, nếu không thì chết chắc!"

Thế nhưng vạn vật thế gian nhanh chóng bị biến mất, bọn họ còn chỗ nào để ấn nấp?

Khi bọn họ vừa định trốn vào trong sơn động, trong phút chốc toàn bộ sơn động biến mất, phải lui lại tìm chỗ khác lánh nạn.

Thiên Đế nhìn thấy vậy cười lớn, trong mắt hiện lên tia nhìn giễu cợt.

Bọn chúng thật nhỏ bé, ngay cả vận mệnh của bản thân cũng không nắm được.

Trác Phàm nhìn hết thẩy, vẫn giữ im lặng, mãi đến khi chùm ngân quang bay tới trên đầu hắn, thân thể hắn cũng bắt đầu tiêu tán.

Quay đầu nhìn về phía hắn, Thiên Đế cười đắc ý: "Đệ đệ, vĩnh biệt, từ Thượng Cổ đến bây giờ, qua nhiều năm như vậy kết cục của thế giới vẫn không thay đổi!"

"Đừng khách khí, chúng ta sẽ còn gặp lại!" Khóe miệng xẹt qua nụ cười tà dị, Trác Phàm dần biến mất không thấy gì nữa, thế nhưng câu nói sau cùng của hắn lại khiến Thiên Đế cảm thấy không yên lòng.

Nụ cười này của hắn là có ý gì chứ?

Một nơi khác, trong trạch viện Lạc Gia thành, tất cả các chiến sĩ đều đi ngăn cản Thiên Đế. Chỉ có mấy nữ nhân Lạc Vân Thường và Sở Khuynh Thành, ra ngoài thắp hương cầu nguyện.

Chợt, bầu trời biến sắc, ngân mang từ cửu thiên hạ xuống, đánh tan mọi thứ trong tầm mắt, mặc kệ là người hay vật, đều hoàn toàn tiêu tán.

Thấy tình cảnh này, mọi người vô cùng kinh hãi, Lạc Vân Thường lo lắng, nhịn không được lắc đầu, thở dài: "Xem ra đã thất bại rồi, ngày diệt thế đã đến. Khuynh Thành, Trác Phàm hắn. . ."

"Hắn không có việc gì!"

Nhìn bầu trời yên tĩnh, Sở Khuynh Thành thành kính cầu nguyện, thân thể bất động, mắt nhìn đạo ngân quang thoáng hiện kia, trong mắt chớp động ánh sáng khác lạ, từng đạo ký ức hiện lên trước mắt nàng. "Vân Thường tỷ, ta đã nhớ hết chuyện trước kia, thì ra chúng ta cùng ở Phàm giai."

"Đều phải diệt thế rồi, có ích gì?" Lạc Vân Thường bất đắc dĩ lắc đầu.

Bỗng nhiên Sở Khuynh Thành cười rộ lên, rất vui vẻ hạnh phúc: "Đương nhiên có ích rồi, cho dù sống chết hay cách xa tình nghĩa vẫn không thay đổi. Ta tìm hắn ở Phàm giai lâu như vậy, hắn cũng ở Thánh Vực tìm ta lâu như vậy, thì ra không có ta hắn cũng sẽ đi tìm ta. Chỉ cần biết những điều đó, cho dù chỉ nhớ lại trong khoảnh khắc cũng đủ rồi. . ."

Nói xong, Sở Khuynh Thành cười nhắm mắt lại, nước mắt hạnh phúc rơi xuống.

Ầm.

Thế nhưng ngay tại lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến, nước mắt kia chớp động lên ánh sáng nhiều màu sắc, phóng lên cửu thiên, phút chốc không thấy tăm hơi. Cho dù bị những ngân mang chiếu rọi, nó vẫn còn nguyên, không giảm chút nào.

Vèo!

Rất nhanh, giọt nước mắt bay đến đỉnh đầu Thiên Đế.

Mi mắt run rẩy, Thiên Đế quay đầu nhìn về phía đó, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra, đây là vật gì, vì sao xuất hiện ở đây?"

Nói xong, tròng mắt Thiên Đế tản mát ra hào quang óng ánh, ngân quang cũng không ngừng bao vây giọt nước mắt kia, nhưng thật kỳ quái, Thái Hư Đồng có thể đánh tan vạn vật trong thiên hạ, nhưng lại không làm gì được giọt nước mắt này.

Thấy vậy, Thiên Đế nhất thời kinh hãi.

Đến tột cùng đây là vật gì?

"Thập đạo quy vị, bản chân quy nguyên, thiên địa nhất tuyến, duy ngã trường tồn!"

Ầm!

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang vọng trên cửu thiên, Thiên Đế nghe được thân thể chấn động, vô cùng sợ hãi: "Trác Phàm? Làm sao có thể? Hắn đã bị tan biến, sao còn có giọng nói của hắn chứ?"

Mấy người Côn Bằng đang ẩn núp cũng sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn thấy một cỗ năng lượng kỳ dị, lấy giọt nước mắt kia làm trung tâm, đang mãnh liệt tụ tập lại. Đồng thời, Trác Phàm hét lớn, giống như hồng chung vang vọng giữa đất trời.

"Chư Thiên Thập Đạo, Đệ Nhất Thiên Đạo, Không Minh Đại đạo, thâu tóm thiên hạ, trong sáng càn khôn, quy vị!"

Vù!

Một tiếng chấn động vang lên, bên cạnh giọt nước mắt kia xuất hiện một đạo hào quang, chính là Không Minh Đại đạo Đế cảnh Đại đạo.

Thân thể ngăn không được chấn động, Thiên Đế giật nảy cả mình: "Làm sao có thể, Không Minh Đại đạo trong cơ thể ta, vì sao trên trời lại xuất hiện một cái? Chẳng lẽ hắn cũng ngưng tụ Đế đạo đồng dạng sao?"

Thế nhưng còn không đợi hắn nghĩ rõ ràng chuyện gì xảy ra, Trác Phàm lần nữa hét lớn.

"Chư Thiên Thập Đạo, Đệ Nhị Nhân Đạo, Bất Bại Phách Đạo, quyền chấn thương khung, bất bại thiên địa, quy vị!"

"Chư Thiên Thập Đạo, Đệ Tam Nhân Đạo, Cửu U Ma Đạo, hải nạp bách xuyên, hiểu rõ nhân luân, quy vị!"

"Chư Thiên Thập Đạo, Đệ Tứ Nhân Đạo, Thiết Huyết Kiếm Đạo, kiếm chỉ thương khung, trung thần nghĩa sĩ song toàn, quy vị!"

"Chư Thiên Thập Đạo, Đệ Ngũ Nhân Đạo, Ám Dạ Tinh Đạo, tinh thần liên tỏa, đại ái vô cương, quy vị!"

"Chư Thiên Thập Đạo, Đệ Lục Nhân Đạo, Âm Ti Minh Đạo, sinh tử không lo, vô bi không nhiễu, quy vị!"

"Chư Thiên Thập Đạo, Đệ Thất Nhân Đạo, Tàng Nặc Ảnh Đạo, quang ám chi gian, chuyển đằng bồi hồi, quy vị!"

"Chư Thiên Thập Đạo, Đệ Bát Nhân Đạo, Luân Hồi Đại đạo, quá khứ hậu thế, hết thảy đều không, quy vị!"

"Chư Thiên Thập Đạo, Đệ Cửu Nhân Đạo, Chí Tình Đại đạo, âm dương tương hợp, tình động cửu thiên, quy vị!"

"Chư Thiên Thập Đạo, Đệ Thập Nhân Đạo, Bình Phàm Đại đạo, đem tâm quy ẩn, chí chân chí thuần, quy vị!"

Vù vù vù. . .

Theo từng tiếng hét lớn vang lên, xung quanh giọt nước mắt cũng xuất hiện Đạo cảnh Thập Đại Đế đạo, tản mát ra ánh sáng mãnh liệt.

Sau một khắc, tiếng ầm ầm vâng lên, chấn động thiên địa, mười đạo ánh sáng bỗng dưng phát tán, nhất thời xé rách bầu trời, ngân quang đầy trời cũng đột ngột biến mất.

Phốc!

Thiên Đế Phách Thiên ngửa mặt lên trời phun ra miệng máu dỏ thẫm, không thể tin nhìn ánh sáng rực rỡ trên bầu trời, giận dữ hét lên: "Không, không thể nào, ta đã là vô thượng chí tôn, làm sao còn xuất hiện loại chuyện này? Chư Thiên Thập Đạo, tại sao lại ra hiện ra ở đó? Rõ ràng ta đã luyện hóa tất cả!"

"Ta đã sớm nói, ngươi luyện hóa chỉ là kết quả của thập đạo, cũng không phải là bản thân thập đạo, người nào có thể dung hợp được thập đạo, tự nhiên có thể ngưng tụ đạo cảnh bất cứ lúc nào."

Lúc này, trên cửu thiên, âm thanh Trác Phàm lạnh nhạt nói: "Thiên Đế, lúc trước ta đã khuyên ngươi, ngươi lại khư khư cố chấp, ta sẽ không để ngươi lưu lại trên thế gian."

"Thập đạo hợp nhất, càn khôn nhất chưởng!"

Vừa dứt lời, mười đạo mây ngũ sắc nhất thời thành một vòng, chuyển lên. Sau đó hình thành một bàn tay lớn bảy màu, hung hăng vỗ xuống đầu Thiên Đế.

Tròng mắt hung hăng co lại, Thiên Đế không muốn tin, hung hăng lắc đầu: "Không, không thể nào, ta là vô thượng chí tôn, ngươi không thể nào đánh bại ta, Thái Hư Đồng!"

Rống to một tiếng, mắt giữa trán Thiên Đế lần nữa mở ra, từng đạo ngân quang bắn ra lên phía trên. Thế nhưng sức mạnh có thể tiêu tan vạn vật, chạm bàn tay to lớn bảy màu.

Rốt cục, trong ánh mắt tuyệt vọng của Thiên Đế, bàn tay khổng lồ kia đã đập trên người hắn, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, mà bàn tay khổng lồ kia, cũng biến mất theo, tất cả mọi thứ giống như một giấc mộng, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra.

Côn Bằng hít sâu một hơi, vẻ mặt lo lắng bò lên, nhìn bầu trời lần nữa trở nên trong sáng, mỉm cười hỏi: "Cuối cùng cũng kết thúc, nhưng. . . Trác Phàm đâu?"

"Phụ thân, cha ở đâu?" Cổ Tam Thông cùng Kiếm Đồng đứng dậy, tìm kiếm khắp nơi, căn bản không thấy bóng dáng hắn.

Tí tách tí tách tí tách. . .

Lúc này trên bầu trời mưa bay lất phất xuống, không khác gì mưa bình thường, nhưng những thứ này mang theo hào quang sáng chói, thấm vào khắp nơi.

Phốc phốc phốc. . .

Từng tiếng trầm đục phát ra, dưới mặt đất, từng cánh tay duỗi ra, từng thân thể quen thuộc từ bên trong chui ra. Cổ Tam Thông nhìn thấy giật mình: "Lạc Vân Hải, Lệ lão, Đan lão, các ngươi không phải đã chết rồi sao, tại sao lại. . ."

"Hả, chúng ta chết sao?" Gãi đầu một cái, mọi người liếc nhìn nhau, cảm thấy thật kỳ lạ: "Mà chúng ta đang ở đâu? Vừa rồi đang làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment