Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1950 - Chương 1956: Đại Kết Cục

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1956: Đại kết cục

Mấy người Cổ Tam Thông cũng cảm thấy kỳ quái: "Các ngươi không phải cùng Thiên. . ."

"Thiên cái gì?"

"Đúng thế, Thiên cái gì?" Gãi đầu một cái, Cổ Tam Thông cũng có chút hoảng hốt, quay đầu nhìn về phía Tước Nhi cùng Kiếm Đồng nói: "Chúng ta tới đây làm gì?"

Đưa mắt nhìn xung quanh, mọi người mê mang, giống như quên chuyện gì đó, hình như tên của một người nào đó nhưng bọn họ không thể nhớ nổi.

Nghĩ không ra mọi người cũng không quan tâm nữa, vô cùng vui vẻ trở về. Còn bóng hình bọn họ quên đi kia lại không ai để ý.

Cổ Tam Thông cùng Thánh thú có quan hệ với Lạc gia rất tốt, mấy người Đan Thanh Sinh giữ chức cung phụng Lạc gia, có khi còn cười đùa, vì sao thực lực của bọn họ mạnh như vậy lại cam tâm ở lại Lạc gia chứ?

Nhưng đã quen rồi, mọi người chỉ cười ha hả, không quá để ý, dường như bóng hình của một người trong đầu của bọn họ hoàn toàn biến mất.

Không chỉ là bọn họ mà toàn bộ đại lục, đều không ghi chép gì về người này.

Trác Phàm hoàn toàn biến mất trong thế gian, biến mất trong hồi ức tất cả mọi người.

"Thiên Đế, ván cờ lúc trước chúng ta đánh lại ván nữa đi!"

Trong thế giới trắng xoá, Trác Phàm ngồi trên ghế đá, trước mặt là một bàn cờ, mỉm cười nhìn vẻ mặt đề phòng của Thiên Đế.

Nhìn hai bên một chút, Thiên Đế hết sức cẩn thận: "Nơi này đến tột cùng nơi nào?"

"Thế giới của ngươi!" Khóe miệng nhếch lên, Trác Phàm giới thiệu: "Không phải ngươi luôn muốn tạo nên một thế giới mới sao? Đây chính là hình dạng lúc đầu của thế giới không có cái gì, ngươi có thể phát huy sức sáng tạo, thỏa thích thêu dệt, như thế nào?"

Đôi mắt hơi híp lại, Thiên Đế chăm chú nhìn Trác Phàm, cắn răng nói: "Ta không muốn ở chỗ này, ta muốn về Đế Vũ đại lục, đó mới là thế giới của ta."

"Ngươi không thể quay về, ta đã xóa hết thẩy dấu vết của hai chúng ta, ở nơi đó hoàn toàn không có sự tồn tại của ngươi. Dù là trong sách cổ hay trong kí ức của mọi người, đều chỉ có Thượng Cổ Cửu Đế, không có vị Thiên Đế là ngươi, đương nhiên cũng không có tục danh Trác quản gia tồn tại!"

Tròng mắt co rụt, Thiên Đế kinh hãi: "Không ngờ ngươi có thể lặng yên xóa dấu vết của mọi người? Đến tột cùng ngươi đã đạt tới cảnh giới nào?"

"Không quan trọng, đến đánh ván cờ đi!" Thản nhiên cười, Trác Phàm chỉ chỉ bàn cờ nói.

Thiên Đế nghi ngờ nhìn hắn, không còn khí thế như trước, đành phải ngồi đối diện, bắt đầu đánh cờ với Trác Phàm.

Lúc này Trác Phàm bình tĩnh dị thường, mỗi một bước đi tương đối bình thường, cũng không kỳ chiêu gì, thế nhưng dù có thế nào Thiên Đế cũng không thể thắng được. Đương nhiên, Trác Phàm cũng không thắng, mãi mãi cũng không phân thắng bại.

Nhưng như thế mới đáng sợ.

Trong thiên hạ tài đánh cờ tối cao không phải muốn thắng thì thắng, muốn bại thì bại, mà chính là vĩnh viễn có thể bảo trì thế hoà không phân thắng bại, duy trì cái thăng bằng, đây mới là điều khó khăn nhất.

Mi mắt khẽ run, Thiên Đế vuốt ve quân cờ trong tay, cuối cùng buông lỏng tay, ném lên mặt đất, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi thắng!"

"Khách khí, chỉ là thế hoà không phân thắng bại!"

"Thế hoà không phân thắng bại cũng là ngươi thắng!"

Thở dài một hơi, Thiên Đế nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt mang theo hồ nghi: "Ta có chút nghi vấn muốn hỏi ngươi, không biết có thể hỏi hay không?"

"Cứ nói đừng ngại!"

"Đạo của ngươi đến tột cùng là cái gì?" Trong mắt mang theo hi vọng, Thiên Đế chăm chú nhìn hắn nói: "Lúc ngươi xuất hiện trước người ta, ta cảm giác ngươi không giống đệ đệ, đạo của đệ đệ ta đều là tình, nhưng lại không phải tình, cái đó đến tột cùng là cái gì?"

Mỉm cười, Trác Phàm nhẹ nhàng nói: "Hắn vĩ đại hơn ta, hắn là đại tình đại ái, ta chỉ là tiểu tình tiểu ái mà thôi."

"Tiểu tình tiểu ái, cũng có thể thành đạo, đánh bại ta?"

"Tình trong thế gian có phân lớn nhỏ sao?" Nhếch miệng cuòi Trác Phàm khẽ liếc hắn. Thân thể chấn động, Thiên Đế hơi biến sắc mặt.

Bật cười khoát tay, Trác Phàm chậm rãi đứng dậy: "Thiên Đế, bao gồm Cửu Đế còn lại cũng giống vậy, quá chấp mê. Mọi thứ trong thiên địa đều có quy tắc vận hành của riêng mình, làm gì có đại ái tiểu ái, đại tình tiểu tình? Tình cũng là tình, sinh ra từ nhân tâm bản nguyên nhất, không có phức tạp như vậy. Cho ngươi một môn công pháp, phàm nhân sở học, có lẽ trong mắt các ngươi không đáng giá nhắc tới, nhưng lại chính là thứ Đế Quân các ngươi thiếu hụt!"

Nói xong, Trác Phàm nhẹ nhàng vung tay lên, một đạo tin tức nhất thời tiến vào trong đầu hắn.

"Bản Chân Quyết?"

Nhíu mày, Thiên Đế thì thào lên tiếng: "Trở về nguồn gốc, hòa vào trời đất, thiên nhân hợp nhất, thành tựu Đại đạo. Trác Phàm, chẳng lẽ ngươi. . ."

Thiên Đế ngẩng đầu, sợ hãi kêu lên, nhưng trước mặt đã không còn hình bóng Trác Phàm, chỉ có một mình hắn, hắn mới giật mình lo lắng, nhìn bầu trời trắng xóa ngơ ngác tự nói: "Thiên Địa Nhân tam đạo hợp nhất, chấp chưởng càn khôn, phía trên Vô Thượng, Thiên Địa cảnh. . ."

Trong mắt chớp động hi vọng, Thiên Đế ngước nhìn thương khung, nhìn đến chỗ sâu nhất vẫn không thấy đáy. Thế nhưng trên cửu thiên, bên ngoài vụ khí trắng xóa, tay Trác Phàm lại kéo lấy một tiểu cầu bị khí lưu trắng xoá bao phủ, trong mắt mang theo ý cười, hất về phía trước, liền ném vào trong mảnh trời đêm vô tận.

Bá bá bá. . .

Quanh người hắn, những tiểu cầu này không ngừng lấp lóe, vụt tắt trong bóng tối. Nhưng cũng có một số tiểu cầu màu trắng, có tiểu cầu u ám, một số thì đen nhánh.

Trác Phàm lạnh nhạt quét mắt nhìn hết thảy, nhẹ nhàng nâng một ngón tay, búng về phía trước.

Phốc phốc phốc. . .

Tiếng trầm đục phát ra liên tiếp, mấy chục tiểu cầu có hắc khí lượn lờ, tất cả đều tiêu tán không thấy đâu.

"Xin lỗi, không phải ta diệt thế, chỉ vì thế giới các ngươi đã đi đến phần cuối, biến thành tu la địa ngục, ta phải thay trời tiêu trừ."

Nhếch miệng cười, Trác Phàm vừa nhìn về phía những tiểu cầu còn lại tính toán, nhìn tiểu cầu u ám hắn thở dài: "Haizz, Đế Vũ đại lục, tuy không đến lúc diệt thế nhưng cũng dần đi về phía diệt vong. . ."

Trác Phàm lắc đầu, đạp bước lăng không, một đường dò xét trong không gian đen nhánh, thỉnh thoảng sờ sờ những bi trắng tràn ngập sinh khí, thỉnh thoảng lại diệt hắc khí vờn quanh hắc cầu, cứ như vậy đi tiếp.

Ngàn năm sau, Đế Vũ đại lục qua mấy lần biến đổi, quần hùng xuất hiện lớp lớp, hình thành xu thế ly khai, mặc dù không có lũng đoạn như Thánh Sơn, nhưng cũng biến thành tình huống các đại thế lực cạnh tranh với nhau.

Trong đó thế lực lớn nhất chính là Lạc gia. Bởi vì có quan hệ thân mật với Thánh thú, trong gia tộc còn Kiếm Đế thần bí tọa trấn, có thể nói là trong thiên hạ ai cũng không dám trêu chọc thế lực bá chủ.

Mà cũng may mắn Lạc gia vẫn luôn nhân nghĩa, tuy mạnh, nhưng không lấy mạnh hiếp yếu, ngược lại luôn chủ trì công đạo, nên rất được lòng người.

Nhưng dù vậy trong thế giới cường giả này, người yếu ớt vẫn khó tránh khỏi bi kịch.

"Đứng lại, đừng chạy, mau giao Linh thạch ra!"

"Đây là của chúng ta dùng để mua thức ăn, có ngu mới giao!"

Giữa rừng núi, hai thiếu nữ một lớn một nhỏ không ngừng chạy loạn, nhìn qua một người khoảng tám chín tuổi, người còn lại trên dưới mười tuổi, đi chân trần, mặt mày đen nhẻm.

Ba!

Chợt, hai cô bé lảo đảo, vấp ngã xuống đất, đằng sau năm sáu nam tử hơn mười tuổi đuổi kịp, thấy tình cảnh này, cười thôi bỉ: "Hắc hắc hắc. . . Chạy, các ngươi không chạy nữa à?"

"Đừng tới đây, nếu không chúng ta không khách khí với ngươi đâu!" Cô bé hơi lớn hơn nhìn bọn họ đi tới, lúc này đứng lên, bảo hộ muội muội sau lưng, vẻ mặt quật cường nói: "Ta là Tụ Khí bát trọng, các ngươi tới cẩn thận mạng chó của các ngươi!"

Nhưng nghe câu này, mấy tên kia lại cười lớn: "Ha ha ha. . . Tụ Khí bát trọng, ta thật là sợ. Ngươi nói chúng ta có tu vi gì?"

"Lão đại, chúng ta đều là Đoán Cốt cảnh, cho dù kém nhất cũng Đoán Cốt tam trọng!"

Hai cô bé nghe vậy, sắc mặt trở nên nặng nề, những nam tử kia cười lớn, phất tay nói: "Người đâu, bắt hai đứa lại cho ta, bán vào kỹ viện cũng có thể kiếm được mười mấy Linh thạch, ha ha ha. . ."

"Dạ!"

"Không muốn!"

Mọi người cười vang, chuẩn bị tiến lên, dọa hai tỷ muội sợ hãi đến cuộn người lại.

Thế nhưng đúng vào lúc này, một tiếng gõ thanh thúy vang lên, những người kia bỗng dưng ngừng lại, không động đậy, dường như thời gian ngừng lại, bọn họ vẫn giữ nụ cười gian tà như thế, đứng bất động như bức tượng. ebook truyện được phát hành bởi website: VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ

Từng bước đi tới trước mặt hai người, Trác Phàm thấy hai tỷ muội vẫn ôm đầu, co rúm người lại, mỉm cười, nói khẽ: "Các ngươi không cần sợ, bọn họ đã sẽ không đả thương được các ngươi. . ."

Hai cô bé thả tay xuống, nhìn thấy đúng như vậy thật, lại nhìn thấy khuôn mặt hiền từ của Trác Phàm cũng cười vui vẻ, vội khom người cảm tạ.

"Các ngươi tên là gì?" Trong lòng đã rõ ràng, Trác Phàm vẫn hỏi.

Nhìn lẫn nhau, cô bé lớn tuổi hơn lập tức nói: "Ta tên Tiểu Vũ, đây là muội muội ta, Tiểu Sương!"

"Ngự Vũ, Sương Nhi. . ."

Nhẹ giọng lầm bầm, Trác Phàm duỗi hai tay, cười nói: "Đi theo ta, bái ta làm thầy như thế nào?"

Bái sư?

Khẽ giật mình, hai người nhìn nhau, Tiểu Vũ sâu xa hỏi: "Có ăn không?"

"Có, đương nhiên có, mà sau này các ngươi cũng không bị khi dễ!"

"Vậy quá tốt rồi, đồ nhi bái kiến sư phụ!" Yêu cầu của hai cô bé này khá đơn giản, nghe lời nói chắc nịch của Trác Phàm, lập tức quỳ xuống lễ bái.

Mỉm cười, Trác Phàm dắt tay hai cô bé, quay người lại, biến mất không thấy gì nữa.

Sau đó những nam tử kia có thể động, nhưng khi bọn chúng nhào tới lại chỉ thấy trống rỗng, trong đầu không hiểu.

Hả, người đâu, làm sao không thấy? Có quỷ. . .

Một nơi khác, trước một xóm nghèo, Sở Khuynh Thành yên tĩnh đứng ở nơi này. Trên khóe miệng nàng luôn mang theo nụ cười ngọt ngào.

Cách đó không xa, hai cô gái trẻ tuổi nhìn thấy, thỉnh thoảng thảo luận: "Sư tổ lão nhân gia sao lại ưa thích ẩn cư ở chỗ này chứ ? Còn quấn quýt mái nhà rách nát này nữa chứ? Không biết đam mê cái gì? Thanh tu ở một số núi cao sông rộng không phải tốt hơn sao?"

"Ai biết được, chắc chờ người!"

"Chờ ai vậy?"

"Ta nghĩ là chờ ta!" Chợt, bên cạnh hai nữ nhân vang lên tiếng nói sâu thẳm, hai người nghe mà giật mình, nhất thời bị dọa lui lại, nhìn thấy khuôn mặt vô tội của Trác Phàm chẳng biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh các nàng.

"Ngươi. . . Ngươi là ai, đến nơi đây lúc nào?"

"Không được vô lễ, lui ra!"

Thế mà, hai người các nàng vừa lên tiếng, Sở Khuynh Thành cũng đã hét lớn, trách mắng. Hai người giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy sư tổ ngày thường băng sương, giờ khắc này khuôn mặt vừa kích động vừa có chút oán trách, lệ quang trong mắt dưới mặt trời chiếu rọi, càng thêm rõ ràng.

Biết bên trong có chuyện, hai người không quấy rầy, nhanh chóng nhanh rời đi.

Trác Phàm cười khổ một tiếng, tiến lên hai bước, thở dài: "Nghĩ không ra ngàn năm, ta tiêu trừ tất cả trí nhớ của mọi người, duy chỉ có nàng còn nhớ rõ ta!"

"Ta biết, một ngàn năm trước, tất cả mọi người quên huynh là do huynh giở trò quỷ!"

"Đúng vậy, dù sao ta cũng không có khả năng ở lại bên cạnh họ, quên với tất cả mọi người đều tốt nhất!"

"Nhưng ta lại không quên!"

"Có lẽ bởi vì giọt lệ kia còn trong lòng ta!" Mỉm cười gật gật đầu, Trác Phàm thở phào một hơi: "Có lẽ là ý trời, tất cả mọi người cứ nghĩ đệ đệ Thiên Đế chuyển thế là vì tìm kiếm Đế cảnh Đại đạo ngăn cản Thiên Đế. Nhưng trên thực tế, không có ai biết, thứ hắn chính thức tìm kiếm là tình căn lúc trước bị chặt đứt, mà nàng chính là tình căn của ta."

"Như vậy huynh sẽ dẫn ta đi chứ?"

"Đương nhiên!"

Sở Khuynh Thành nhào tới ôm lấy Trác Phàm, kích động đến hai mắt đẫm lệ: "Vậy huynh định dẫn ta đi đâu?"

"Haizz, số mạng cả đời khổ cực, dẫn nàng đi làm công cho gia chủ!"

"Gia chủ?" Khẽ sững sờ, Sở Khuynh Thành ngạc nhiên nói: "Huynh đang làm gì?"

Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm cười thần bí: "Vẫn nghề cũ, quản gia, đại quản gia thiên địa. . Tải nhiều ebook TruyenGG tại: VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ ."

Bình Luận (0)
Comment