Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 235: Bóng Lưng Của Khuynh Thiên. (2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 235: Bóng lưng của Khuynh Thiên. (2)

Nhất phẩm đan đơn giản a, ai không biết luyện chế? Nếu ngay cả nhất phẩm đan cũng không biết luyện, vậy còn tới tham gia bách đan thịnh hội cái rắm.

Nhưng tiếp đó nghe Tiểu Nhã tiếp tục nói: “Nhất phẩm đan tuy đơn giản, nhưng thủ pháp bát đồng, hiệu suất tự nhiên bất đồng. Vì vậy vòng thứ nhất trận đấu, là so thủ pháp. Luyện đan giả nhất định phải trong thời gian ngắn nhất, luyện thành nhất phẩm đan, một trăm người nhanh nhất đứng đầu lọt vào vòng trong, còn lại toàn bộ bị đào thải.”

Cái gì?

Vừa mới dâng lên một tia hi vọng, trong nháy mắt lại sụp đổ.

Mấy ngàn người thi đấu, vòng thứ nhất cũng chỉ có 100 người lọt vào, đào thải mấy ngàn người đây là tảm thiết như nào chứ, mới vòng thứ có cần phải chơi quyết tuyệt vậy không?

“Chỗ ta có một cái chuông, trong tay đệ tử Hoa Vũ Lâu bên cạnh các ngươi cũng có chuông. Lấy âm thanh rung chuông để bắt đầu và kết thúc. Chỉ cần các ngươi luyện xong đan dược, nữ đệ tử bên cạnh các ngươi sẽ tự lắc chuông thông báo. Như vậy hiện tại, bắt đầu!”

Đinh!

Không hề có điềm báo trước, Tiểu Nhã nhẹ nhàng lắc chuông trong tay một cái.

Phút chốc mọi người đều quýnh lên, bắt đầu luống cuống tay chân phát lên nguyên lực chi hỏa, sau đó lật tung dược liệu trong giới chỉ.

Thấy tình cảnh này, luyện đan sư đứng ở hai mươi vị trí đầu, đều xùy cười ra tiếng, không hề vội vàng.

Vòng thứ nhất nói là so tốc độ, còn không bằng nói là so tâm tính. Chỉ gặp chút chuyện nhỏ mà đều gấp gáp như vậy, coi như ngươi là luyện đan sư tam phẩm nhưng đang lòng như lửa đốt cũng chưa chắc có thể luyện thành đan dược nhất phẩm.

“Một đám ngu ngốc!”

Độc Thủ Dược Vương cười lạnh, trong tay búng khẽ, một ngọn lửa đỏ thẫm do nguyên lực đốt ra đã xuất hiện, vung tay ném vào sáu loại dược liệu. Dược liệu phân biệt rõ ràng, cấp tốc luyện hóa.

Lực nắm giữ cao siêu như vậy, hai mươi luyện đan sư đứng đầu đều có thể làm được, chẳng qua tốc độ lại rơi ở phía sau Độc Thủ Dược Vương mọt khoảng lớn.

Lưu Nhất Chân nhìn thấy cũng không khỏi một mặt cảm thán, thật không hổ là luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ! Cho dù luyện chế đan dược nhất phẩm, cũng có thể nhìn ra công lực phi phàm.

Đào Đan nương tốc độ thứ hai, không khỏi thở dài, dù trong lòng không cam lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, chính mình tài nghệ không bằng người.

Độc Thủ Dược Vương liếc nhìn Đào Đan, xùy cười khinh miệt: “Lão phu vừa mới ra năm phần lực coi như nhường ngươi. Nếu ngươi ngay cả năm phần công lực của lão phu cũng không thắng nổi, vẫn là sớm nhận thua đi, đừng lại tốn công vô ích.”

Hừ!

Đào Đan nương hừ nhẹ, không trả lời lại. Bởi vì bà biết, Độc Thủ Dược Vương rõ ràng muốn nhiễu loạn tâm tính bà, bà ấy há có thể để ông ta đạt được ý nguyện?

Trên đài lâu chủ, ba người Sở Khuynh Thành chăm chú nhìn hai người ở dưới, thấy tốc độ luyện đan cách xa thì mặt đầy lo lắng.

Bỗng nhiên, từng tiếng bước chân vội vã truyền đến, một giọng nói già nua thình lình hét lớn bên tai ba người: “Nha đầu Sở Sở, tiểu tử bên cạnh ngươi ở đâu?”

Ba người Sở Khuynh Thành quay đầu, lại thấy người đang tới chính là đám người Long Cửu, Tạ Thiên Dương và Kiếm Tùy Phong, mà trên mặt tất cả đều mang theo vẻ lo lắng.

“Ở đây rất nguy hiểm, ta... Ta để hắn đi trước!” Sở Khuynh Thành nhìn bọn họ mà không hiểu gì cả, những người này và Tống Ngọc có quan hệ gì, sao quan tâm chàng như vậy?

Nhưng ai ngờ, nghe được lời này, mọi người đồng thời kinh sợ.

“Cái gì, hắn đi rồi, vậy lấy ai đối phó Độc Thủ Dược Vương?” Tạ Thiên Dương khẽ giật mình, vội hô lên.

Lần này nhóm ba người Sở Khuynh Thành càng thêm khó hiểu. Nhân vật như Độc Thủ Dược Vương, há một tên Tống Ngọc công tử gia tộc tam lưu có thể đối phó được?

“Hừ, đối phó Độc Thủ Dược Vương cái gì, lúc tiểu tử kia bỏ chạy dứt khoát khỏi phải nói.” Mẫu Đơn lâu chủ như còn đang hận Trác Phàm lúc đó vô tình, không khỏi lạnh lùng nói.

Thoáng chốc, sắc mặt mọi người đều âm trầm xuống.

Trác Phàm chạy, mấy người bọn họ ở lại chỗ này làm gì, mang tiếng oan sao? Ban đầu mời kết thành đồng minh là hắn, vì thế bọn họ còn rất nhất trí đắc tội Đế Vương Môn, hiện tại tiểu tử này không một tiếng động cứ thế chạy mất?

“Khốn kiếp, chẳng lẽ lão tử lại bị hắn bán?” Tạ Thiên Dương chau mày, hận đến nghiến răng.

Chợt có một am thanh nghẹn ngào truyền lên, ngay sau đó Tiếu Đan Đan mang theo huynh muội Đổng Thiên Bá vội vã chạy lên lầu. Nhìn thấy bọn họ, Sở Khuynh Thành giật mình, hỏi: “Sao các ngươi lại trở về?”

“Khuynh Thành tỷ, sư phụ, không tốt rồi, phu quân hắn bỏ chúng ta lại rồi trở về gấp. Muội đang muốn hỏi, mọi người đã nhìn thấy hắn chưa?”

“Cái gì, Tống Ngọc lại quay về?” ba người Sở Khuynh Thành nhíu chặt hàng lông mày lại nhìn nhau.

Nhưng nàng chưa kịp hỏi lại tình huống khi đó, Tạ Thiên Dương đã kích động nhảy dựng lên: “Tẩu tử, ngươi nói tiểu tử kia không đi, lại trở về? Ha ha ha... Hắn quả nhiên không gạt ta, ở đâu, hắn ở đâu?”

Tiếu Đan Đan đối với một tiếng “Tẩu tử” này còn chưa kịp phản ứng, Tạ Thiên Dương đã quay đầu nhìn xuống mấy ngàn người dưới sân, tỉ mỉ tìm kiếm bóng dáng của Trác Phàm.

“Nguy rồi, Độc Thủ Dược Vương luyên xong đan dược!” Lúc này, Thanh Hoa lâu chủ khẽ cau mày, cắn răng nói.

Nghe vậy mọi người cùng nhìn qua. Quả nhiên, đan dược trong tay Độc Thủ Dược Vương đã thành hình, chưa tới mấy giây nữa sẽ hoàn toàn thành đan.

Mà đan dược trong tay Đào Đan nương còn cần chừng một phút.

Nhìn thấy kết quả này, trong lòng tất cả mọi người đều đã rõ ràng, tỷ thí vòng thứ nhất, thắng bại đã phân, tâm bất giác đều chìm xuống.

Không ngờ luyện chế nhất phẩm đan, Đào Đan nương cũng không sánh nổi Độc Thủ Dược Vương, vậy càng đừng nói đan dược phẩm cấp cao về sau. Sở Khuynh Thành hơi nhắm mắt lại, tâm sắp chìm xuống đáy cốc.

Hy vọng cuối cùng, cũng càng ngày càng xa vời!

Nghiêm Phục nhìn lấy đan dược trong tay Độc Thủ Dược Vương, không khỏi cung chúc trước nói: “Sư phụ, người quả nhiên là đệ nhất Thiên Vũ!”

“Đương nhiên!” Độc Thủ Dược Vương cười ha hả, khinh miệt nhìn Đào Đan nương.

Thế mà, vào thời khắc này, tiếng “Đinh” vang lên giòn giã. Tại khu vực tam lưu gia tộc xa xôi, truyền đến âm thanh rung chuông báo hiệu hoàn thành luyện đan.

Tròng mắt bỗng co rụt, chẳng ai ngờ được ở đây lại có người luyện đan tốc độ vượt qua cả luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ, Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng.

Là ai?

Soạt!

Đầu của mọi người đều đồng loạt xoay về phía sau, nhìn vào chỗ âm thanh kia truyền đến.

Nhưng lọt vào tầm mắt bọn họ, là bóng dáng của một bộ hắc bào, trên đó viết bốn chữ lớn, nhất đan khuynh thiên!

“Sở Khuynh Thiên!”

Mí mắt Nghiêm Phục nhịn không được run run, kìm lòng không đặng gọi ra tiếng...

Bình Luận (0)
Comment