“Khuynh Thiên...” Sở Khuynh Thành trong đáy mắt có chút mê mang, như đang nói mê, tim đập loạn xạ.
Cong khóe miệng, Long Cửu và Kiếm Tùy Phong đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều cười sảng khoái vui vẻ nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống: “Ha ha ha... nha đầu Sở Sở, ngươi nhìn lầm rồi, đây không phải Khuynh Thiên, là tiểu tử kia trở về!”
Đúng lúc này, từ nơi đó truyền ra một giọng nói thanh thúy, vang vọng bên tai mọi người: “Dạ Vũ Thành, Tống gia, Tống Ngọc công tử, luyện chế nhất phẩm đan thành công!”
Cái gì, Tống gia? Tống gia là nhà nào, đến bây giờ chưa từng nghe nói qua?
Một viên đá bỗng dấy lên ngàn gợn sóng, mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên. Bọn họ sẽ không bao giờ tưởng tượng được, một gia tộc mà họ chưa từng nghe nói đến, một luyện đan sư mà cho tới bây giờ họ chưa từng nghe nói đến, vậy mà trong vòng tỉ thí thứ nhất của bách đan thịnh hội lần này, đè bẹp luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ, Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng, giành được vị trí thứ nhất!
Tống Ngọc này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Trong ánh mắt kinh dị của mọi người, Trác Phàm nghênh ngang bước ra khỏi khu vực tam lưu gia tộc, một đường thẳng hướng đến hai mươi vị trí đứng đầu ở phía trước, hưởng thụ ánh mắt tán thưởng của quần chúng.
Dáng vẻ dương dương đắc ý đó như tên tiểu nhân đắc chí, khiến người ta có xúc động hận không thể đánh cho hắn một trận. Nếu không phải đây là địa bàn Hoa Vũ Lâu, chắc chắn mấy ngàn tên luyện đan sư đã sớm xông lên động thủ.
Để ngươi lại giả bộ trang bức này, làm ra vẻ này!
“Nhìn kìa, là phu quân!” Tiếu Đan Đan kinh ngạc kêu lên, huynh muội Đổng Thiên Bá vội vàng trông mong nhìn qua.
Sở Khuynh Thành nhìn thấy hắn, giữa hàng lông máy nhăn lại thật sâu, oán giận nói: “Tiểu tử này, không phải để chàng nhanh chóng rời đi ư, tại sao lại hết lần này tới lần khác còn chạy trở về?”
Lời nàng nói như thế, nhưng trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Dù sao xem ra, Trác Phàm không phải là người vô tình vô nghĩa. Chí ít trong lúc nguy nan ngay trước mắt, chàng vẫn nguyện ý trở về bồi nàng cùng chung sinh tử.
Mẫu Đơn và Thanh Hoa lâu nhìn thấy vậy, nộ khí trong lòng đối với Trác Phàm cũng tiêu tan hơn phân nửa. Nam nhân này, còn có chút lương tâm.
Chỗ ngồi khách quý ở phía Tây, Hoàng Phủ Thanh Vân hai mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào bóng người Trác Phàm, bàn tay không tự chủ siết chặt thành quyền, trong mắt đầy sát ý.
“Hắc hắc hắc... Nhị công tử muốn tánh mạng tiểu tử kia, đơn giản mà? Chờ Bồ Đề Tu Căn tới tay, không cần nhị công tử xuất thủ, lão phu giúp nhị công tử giải quyết hắn là được!”
Ngũ trưởng lão U Minh Cốc Đã nhìn ra tâm ý của hắn ta, nên cười gian một tiếng, vội vàng tỏ thái độ, miễn cho lại bị lão già Độc Thủ Dược Vương kia đoạt công!
Hoàng Phủ Thanh Vân không nói gì, chỉ hơi gật đầu.
Trên thực tế hắn hận Trác Phàm, chủ yếu là mối hận đoạt vợ của hắn ta, hơn nữa tại yến hội cũng dám vô lễ với hắn ta, khắp nơi đều chống lại hắn ta. Nhưng nếu hắn ta tự tay giết chết Trác Phàm thì thật làm mất thân phận.
Trọng yếu nhất là dễ dàng dẫn tới Sở Khuynh Thành oán giận. Tuuy hắn ta phản bội Sở Khuynh Thành, nhưng y vẫn hi vọng say này sẽ có một ngày quay lại tốt đẹp với nàng.
Bây giờ có người thay hắn ta động thủ, thật sự là cầu còn không được.
Trác Phàm hoàn toàn không chú ý tới, hiện tại đã có hai cặp tràn ngập sát ý nhìn mình chằm chằm, hắn vẫn lắc lư thân thể cực kỳ tự hào kiêu ngạo, tựa hồ sợ kéo cừu hận đến chưa đủ nhiều vậy, hắn đi đến vị trí đài luyện đan đệ nhất, mắt nhìn Độc Thủ Dược Vương.
Bị ánh mắt khinh miệt kia nhìn chằm chằm, cho dù Độc Thủ Dược Vương tâm tính trầm ổn đến mấy, cũng không nhịn được mà muốn nổi giận, sau đó ông ta vội vàng tăng hỏa lực, cầm trong tay viên đan dược được luyện chế xong.
Sau khi nghe được một tiếng “Đinh” vang lên bên cạnh, mới buông lỏng, trừng mắt nhìn Trác Phàm nói: “Xú tiểu tử, ngươi nhìn chằm chằm lão phu làm gì, muốn tìm chết hả?”
“Hét to, còn uy hiếp lão tử?” Lông mày Trác Phàm nhíu lại, hung hăng đá vào đài luyện đan của ông ta, mắng to: “ Khốn kiếp, Ông cho lão tử định làm cái quái gì, giả bộ hồ đồ với lão tử đúng không?”
Lời vừa dứt, toàn trường xôn xao!
Tiểu tử này rốt cuộc từ đâu nhô ra thế, dám lấy khẩu khí nhục mạ nói với Độc Thủ Dược Vương của Dược Vương Điện?
Hai mươi người luyện đan sư đứng trên đài luyện đan phía trước, đều lảo đảo một cái, đan dược trong tay suýt thì bị đổ ra, ai nấy chà mồ hôi lạnh trên trán.
Nương ta ơi, vị tiểu gia này đến cùng thì lai lịch thế nào, khẩu khí cuồng lối như thế?
Bị Trác Phàm nhục mạ trước mặt nhiều người, Độc Thủ Dược Vương đã tức đến mức xanh tím cả mặt mày. Nếu không phải lo lắng đây là kế khích tướng của Sở Khuynh Thành, lão đã một chưởng đánh chết tiểu tử này từ lâu rồi.
Độc Thủ Dược Vương hít một hơi thật sâu thật sâu, nỗ lực áp chế phẫn nộ trong lòng xuống, không muốn vì nhỏ mà mất lớn, tiếp đó lấy khuôn mặt âm trầm ra nói: “Tiểu tử, lần này ngươi đến trước mặt lão phu gây chuyện, nếu không nói ra được một cái lý, vậy cũng đừng trách lão phu hạ thủ vô tình.”
“Lý do? Nương nó, ông còn thấy mấy có lý đấy?”
Rầm!
Lại một tiếng vang lớn, Trác Phàm hung hăng đá một cước lên đài luyện đan kia, bừng bừng tức giận nói: “Lão bất tử, mau nhường chỗ đi, lão tử phải đứng trên đấy!”
Độc Thủ Dược Vương không khỏi ngơ ngác sững sờ, chưa kịp phản ứng, nhưng Tiểu Nhã cũng đã nghĩ đến điều gì đó, có phần hơi áy náy nhìn Nghiêm Tùng nói: “Ha ha ha... Nghiêm trưởng lão, xin lỗi, vòng cạnh tranh đan này, là vị Tống Ngọc công tử thắng được. Cho nên bài danh ngài, phải lùi lại một chút.”
“Nghe được chưa, chuyển vị trí đi!” Trác Phàm lại đá phát lên đài luyện đan, mắng to.
Độc Thủ Dược Vương hít thở từng ngụm từng ngụm thở mấy hơi, nỗ lực ổn định lại tâm tình đang bị kích động, hừ lạnh nói: “Tiểu nhân đắc chí, chẳng qua nhất thời trùng hợp mà thôi, vòng tiếp theo lão phu lại có thể quay về.”
Ông ta chậm rãi đi xuống khỏi đài đệ nhất, rồi nghiêng đầu nhìn hắn một cái, hùng hùng hổ hổ nói: “Chuyển vị thì chuyển vị, đá cái gì mà đá, người trẻ tuổi bây giờ đúng là, hừ!”
“Lão tử đá cái bục của chính mình, liên quan gì đến ông! lão bất tử bây giờ đúng là, hừ!” Trác Phàm cười lạnh, đứng trên đài đại biểu cho vị trí đệ nhất.
Độc Thủ Dược Vương nghe được lời này, dưới chân lảo đảo một cái, khóe miệng run rẩy, nửa ngày vẫn không phản bác lại được, trong lòng hận đến nghiến răng!
Tiểu tử này mồm miệng lanh lợi, cãi nhau tranh biện với hắn chi có nước tự tìm bẽ mặt, còn suýt nữa bị hắn tức chết.