Về sau, Độc Thủ Dược Vương liền nghiêm túc lại, đem viên đan dược này nuốt xuống.
Trong lòng hắn đã thông suốt, Trác Phàm có thể phá giỉa cái đan phương kia thì tất nhiên cũng hiểu được điều thiếu hụt ben trong đan phương đó. Không sai, đan phương đó bị thiếu hụt.
Thất Thải Vân La Chưởng này hàm ý là bảy loại kịch độc không gì địch nổi. Chỉ có Dược Vương Điện bọn họ mới có thể giải trừ. Thế nhưng giải dược độc môn kia lại hoàn toàn không giải trừ được độc tố, chỉ có thể khiến cho độc tố kia không còn trí mạng thôi. Nhưng thời gian dài lưu ở trong cơ thể vẫn sẽ có hại.
Dược Vương Điện bọn họ, phàm là người tu luyện môn Độc Chưởng này cũng sẽ không sống được quá lâu cũng là vì nguyên nhân này. Nhưng vì uy vọng của gia tộc, bọn họ vẫn kiên trì luyện môn này như cũ. Trước thương tổn chính mình, sau đả thương người Huyền giai vũ kỹ.
Cho nên môt đầu tóc xanh cùng hai mắt màu xanh lá đều là biểu hiện của trúng độc về sau. Công lực càng thâm hậu thì độc phát ra càng lộ rõ.
Cho nên mấy trăm năm nay bọn họ trăm phương nghìn kế đều muốn lấy được Bồ Đề Ngọc Dịch kia. Cũng không phải là có dã tâm muốn chiếm đoạt Hoa Vũ Lâu gì mà thật sự là do không có Bồ Đề Ngọc Dịch thì không thể luyện ra giải dược, rất nhiều người đều mất mạng bởi vì vậy.
Đến mức Đế Vương Môn thêm vào, đó là nói sau!
Bây giờ Trác Phàm là luyện đan tông sư đệ nhất, chẳng những phá giải đan phương giải dược của bọn họ mà còn đem cái giải dược kia một lần thăng cấp từ thất phẩm đan thành bát phẩm siêu phẩm dan, nghĩ thôi cũng thấy diệu hiệu hẳn là càng mạnh.
Lại thêm Độc Thủ Dược Vương hắn là một đời luyện đan đại sư cũng muốn tự mình nhấm nháp một chút, xem bát phẩm siêu phẩm đan này lợi hại thế nào. Sau đó càng thêm không còn do dự gì nữa.
Đan dược vừa vào đến miệng liền cảm giác có một đạo tiếng long ngâm truyền đến hai lỗ tai. Ngay sau đó, đan dược kia đúng là trong nháy mắt hóa thành một đạo Long khí màu xanh biếc lập tức hướng đến khắp nơi toàn thân hắn.
Giống như dòng nước ấm, quét sạch mỗi chỗ ngóc ngách trong thân thể hắn. Đem độc tố bài trừ, ôn nhuận gân mạch. Thậm chí ngay cả nguyên lực trong cơ thể hắn cũng đang không ngừng kích động.
Trong lòng bất giác có chút kích động, dược hiệu của bát phẩm siêu phẩm đan này thật sự quá thần kỳ, để hắn không ngăn nổi hưng phấn lên.
Mà Trác Phàm đừng ở một bên nhìn hắn khoanh chân nhắm mắt luyện hóa dược lực lại có thể thấy rõ, trên thân hắn tản mát ra thanh sắc quang mang. Theo từng đạo từng đạo trọc khí màu xám tràn ra, một đầu tóc hỗn hợp trắng xám xanh biếc cũng dần dần khôi phục lại màu đen vốn có.
Nếp nhắn trên mặt cũng từ từ mờ đi. Chờ đến khi thanh quang kia tán đi, Độc Thủ Dược Vương bỗng nhiên mở to hai mắt, trong con ngươi đã đen nhánh giống như đêm tối, hoàn toàn không còn độc tố màu xanh biếc kia.
Độc Thủ Dược Vương đứng dậy, cười lớn một tiếng khí thế đột nhiên tăng lên không chỉ gấp mười lần, không ngờ lại đột phá một cấp tu vi. Nguyên lai đang là Thiên Huyền ngũ trọng biến thành cao thủ Thiên Huyền lục trọng.
Mà nhìn đến thân hình bề ngoài hắn cũng không còn là lão già như lúc trước mà ngược lại là một đại thúc hơn 40 tuổi đẹp trai, tuổi trẻ ra không ít.
Cẩn thận dò xét một phan, Trác Phàm cười nhẹ gật gật đầu: “Nghiêm lão như này mới chính thức tính là thoát thai hoán cốt, dục hỏa trọng sinh. Đoán chừng dù cho người quen trước kia có gặp lại cũng giật nảy cả mình.”
“Cái này còn phải đa tạ linh đan của Trác đại sư. Nếu không lão phu bởi vì luyện công tích tụ độc tố chỉ sợ đời này không thể sạch sẽ. Trác đại sư thật sự là luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ, lão phu không thể so sánh. Bội phục, bội phục!” Độc Thủ Dược Vương ôm quyền tán thán từ tận đáy lòng nói.
Trác Phàm cưới khoát tay nói: “Về sau tất cả đều là người nhà, ngươi cũng đừng kêu ta là Trác đại sư nữa. Ngươi bây giờ đã là trưởng lão Lạc gia, mà ta chính là quản gia của Lạc gia. Về sau ngươi cứ gọi ta là Trác quản gia đi.”
“Hả, Lạc gia?” Độc Thủ Dược Vương lông mày nhíu lại, vẻ mặt tò mò hỏi: “Lão phu chỉ nghe nói ngài đến từ một gia tộc tam lưu nhưng chưa từng nghe qua Lạc gia này. Nhưng mà nghĩ lại có thể có được kỳ tài như Trác quản gia thì Lạc gia cũng là nơi tàng long ngọa hổ, bất thế ra tuyệt cường thế gia. Coi như không có danh tiếng hiển hách như bảy thế gia thì cũng nên là vương giả Vô Miện!”
“Ách, về sau sẽ thế!” Trác Phàm không khỏi trì trệ, cười xấu hổ nói.
Hiện tại Lạc gia chỉ có một vị cao thủ Thiên Huyền tọa trấn, còn mẹ nó là vừa đột phá hai năm trước. Nhiều lắm cũng chỉ được coi là một thế gia nhị lưu. Nhưng mà có thể kéo lão nhân này đi qua thì chắc có thể tiến vào nhất lưu đi.
Trác Phàm liếm liếm bờ môi, thầm nghĩ trong lòng. Thế nhưng mà hắn thấy như vậy vẫn chưa đủ. Hắn muốn trong vòng 10 năm đem Lạc gia chế tạo thành một thế gia không thâp hơn Ngự Hạ thất gia, Bên trong Thiên Vũ Cảnh là thế giá siêu nhất lưu.
Thế nhưng mà nội tình quá ít, trong lúc nhất thời không thể đứng lên nổi. Nhưng mà điều đó không liên quan, nội tình ít thì mình không biết đoạt sao? Trưởng lão Thiên Huyền cảnh không phải là cũng đã đoạt đến một người sao?
Hừ hừ, có người thứ nhất thì sẽ có ngưười thứ hai.
Tóm lại chuyện mà Ma Hoàng hắn muốn làm không ai có thể ngăn được!
Trong mắt lóe lên một đạo quang mang hung ác, Trác Phàm nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương trịnh trọng nói: “Nghiêm lão, ta cam đoan với ngươi Lạc gia của chúng ta tuyệt đối là đệ nhất Thiên Vũ, thế gia mạnh nhất không có cái thứ hai!”
Độc Thủ Dược Vương không khỏi hít sâu một hơi, tong lòng kinh hãi. Dám nói mạnh mẽ như vậy ngay cả Đế Vương Môn cũng không dám khoe khoang khoác lác. Thế nhưng mà nhìn bộ dạng Trác Phàm lại không giống như đang nói đùa.
Sau đó hắn cũng tin, dù sao có thể có kỳ nhân giống như Trác Phàm thì gia tộc cũng nhất định phải bất phàm. Thậm chí hắn còn có một ít kích động, có thể được gia nhập vào gia tộc thế gia cường đại như thế cũng coi như là cá chép vượt long môn.
Thế nhưng hắn làm sao biết được, Trác Phàm nói rằng gia tộc mạnh nhất Thiên Vũ này vẫn chỉ là vẽ ra một cái bánh nướng mà thôi. Nhưng dù vậy hắn cũng đã vui hấp tấp...
“Cao đại.