Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 327 - Chương 327: Lạc Gia Nguy Nan(2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 327: Lạc gia nguy nan(2)

À không, Trác quản gia, không biết chúng ta khi nào sẽ hồi gia tộc nhìn xem vậy?” Độc Thủ Dược Vương xoa tay đã có chút gấp không thể chờ nổi.

Hắn thật sự muốn mở mang kiến thức một chút, gia tộc cường đại bí ẩn như này là dạng gì.

Nhưng mà về sau gặp được, đoán chừng sẽ cảm thấy rất mất mát đi.

Trác Phàm chẹp miệng, trong lòng thầm nghĩ nhưng trên mặt vẫn thờ ơ khoát tay nói: “Vội cái gì, chung quy cũng sẽ mang ngươi trở về thôi. Hiện tại ta còn nhiệm vụ trên người, ngươi cùng ta đi đi.”

Mặc dù có chút thấất vọng nhưng Độc Thủ Dược Vương vẫn gật đồng đồng ý.

Cao thủ biến thái giống như Trác Phàm có thể gióng chống khua chiên rối loạn Thiên Vũ. Thậm chí không tiếc đối địch với bảy thế gia chắc là vì đang rời núi tạo thế cho Lạc gia.

Lại có tự tin như vậy, mọt cái chọn bảy nhà. Lạc gia này phải cường đại đến cỡ nào. Cuối cùng là một gia tộc bí ẩn đã bao nhiêu năm không xuất thế có thể mạnh đến bộ dạng nào mà ngay cả tình báo của hoàng thất cùng với bảy thế gia bọn hắn đều không nghe nói. Nghĩ đến nhất định là rất cường hãn cũng giống như vị đại quản gia này.

Lão phu thân là trưởng lão mới tiến vào gia tộc, tuyệt đối không thể kéo chân sau của gia tộc.

Trong lòng Độc Thủ Dược Vương tưởng tượng ra quái vật khổng lồ này lại căn bản không biết được. Hắn sở dĩ không biết Lạc gia không phải là vì Lạc gia bí ẩn công tác có bao nhiêu cường hãn mà chính là gia tộc này căn bản cũng chỉ là một tiểu gia tộc không đáng chú ý. Cơ bản không lọt vào mắt hắn.

Trác Phàm biết trong lòng hắn đang có ý nghĩ sai lệch nhưng cũng không đi giải thích miễn cho thương tổn lòng hắn.

Người thường đi chỗ cao, nước hướng chỗ thấp chảy. Coi như lão nhân này bị quản chế bởi Huyết Tằm nhất định phải phcụ tùng hắn cũng phải để cho người ta được tưởng tượng đúng không?

“Đúng rồi, Trác quản gia tại sao ngài ở Hoa Vũ thành náo thành động tĩnh lớn như vậy, không sợ liên lụy đến gia tộc sao?” Lúc này Độc Thủ Dược Vương đột nhiên nói. Thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn liền tự giễu lắc đầu.

Gia tộc cường đại như vạy sao có thể sợ liên lụy?

Mà Trác Phàm không quan tâm nói: “Sợ cái gì, Phong Lâm Thành là chi địa cấm nhập của bảy thế gia. Còn các thế gia khác căn bản không đáng để lo!”

“Ha ha, thì ra là thế. Hoàng thượng hai năm trước đã hạ lệnh cấm, nguyên lại là cho Lạc gia chúng ta đến.” Độc Thủ Dược Vương lúc này mới chợt hiểu ra, đồng thời đối với Lạc gia càng thêm chờ mong.

Chỉ cần nhìn hoàng thất chiếu cố gia tộc như thế, còn đặc biệt vì nó mà mở một cái Tịnh Thổ tất nhiên là thế lực cường đại, chí ít cũng không kém bảy thế gia. Dù sao coi như hoàng thất cũng không có giao trách nhiệm lãnh địa bên trong của bảy thế gia, là chỗ tất cả mọi người không thể bước vào.

Nghĩ vậy Độc Thủ Dược Vương càng ngày càng hưng phấn. Lần này bị bức ép phải chuyển sang thế gia khác xem ra là phúc không phải họa, sau đó cười to lên: “Ha ha ha... Ta đây cứ yên tâm. Chắc hẳn dù Đế Vương Môn có tìm đến cửa cũng sẽ không phải chịu nhiều đau khổ. Lão phu thật muốn nhìn một chút, Đế Vương Môn luôn đứng hàng đầu trong bảy thế gia sẽ mang bộ dạng ăn phải quả đắng như thế nào.”

Thân thể Trác Phàm bất giác lảo đảo một cái, cứng đờ xoay đầu lại nhíu mày lẩm bẩm nói: “Ngươi nói Đế Vương Môn sẽ tìm đến chỗ này sao? Đây chính là nơi hoàng thất hạ lệnh cấm làm sao bọn chúng dám tiến vào?”

“Ha ha, Trác quản gia, xem ra Lạc gia chúng ta đã ẩn thế quá lâu, có một số việc không rõ ràng lắm.”

Độc Thủ Dược Vương khẽ cười một tiếng, giải thích nói: “Thực ra ngày nay ở giữa ngàn năm vũ lập quốc, hoàng thất đối với bảy thế gia hạ xuống các loại điều lệnh nhưng mà vẫn luôn có thế gia vô ý đi đụng vào. Ngài biết tại sao không?”

Con ngươi của Trác Phàm xoay chuyển, tròng mắt co rụt lại, cả kinh nói: “Chẳng lẽ là bọn họ đang thăm dò phòng tuyến cuối cùng của hoàng thất sao?”

Độc Thủ Dược Vương không khỏi ánh mắt sáng lên, vỗ tay cười to: “Ha ha ha... Trác quản gia quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh. Khó trách được tuổi còn trẻ mà đã làm quản gia của một đại gia tộc. Không sai, bảy thế gia đang thử thăm dò phòng tuyến cuối cùng của hoàng thất. Mà ở gần trăm năm nay sau khi vị hoàng đế này tại vị thì tần suất thăm dò càng thêm nhiều lần.”

“Như vậy hoàng thất làm ra phản ứng gì?” Trác Phàm vội vàng nói.

“Địa Thối đế nhiều lần mềm yếu!” Tròng mắt Độc Thủ Dược Vương hơi híp lại, nghiêm túc nói: “Vị hoàng đế này bây giừo dường như là ngưười ngu ngốc nhất trong các đời hoàng đế. Cho nên bảy thế gia tuy rằng kính hắn nhưng không sợ hắn.”

“Mà lần này ngài đại náo Hoa Vũ Lâu, còn giết nhị công tử của Đế Vương Môn. Có lẽ Đế Vương Môn sẽ dùng chuyện này làm lý do đầu tiên, có ý giẫm một chút lên đạo hồng tuyến này, nhìn xem hoàng thất đến tột cùng có bao nhiên phân lượng...”

“Đi!”

Thế mà Độc Thủ Dược Vương còn chưa dứt lời, Trác Phàm đã vội vã hét lớn một tiếng, quay người hướng phía Phong Lâm Thành chuẩn bị cất cánh.

Độc Thủ Dược Vương sững sờ, ngạc nhiên nói: “Trác quản gia, chúng ta đi chỗ nào?”

“Về gia tộc, chuyện này phiền phức rồi!”

“Có gì phiền phức, lấy thực lực của Lạc gia chúng ta ngay cả hoàng thất cũng phải phân cho một khối lãnh địa không cho ngưười ngoài bước vào. Đế Vương Môn bọn họ dù cho có đột nhiên tập kích thì đoán chừng cũng mặt mày xám xịt...”

“Thực lực cái rắm gì? Lão tử mà không quay về thì đoán chừng bọn họ liền hài cốt cũng không còn!” Trác Phàm không khỏi mắng to một tiếng, hướng không trung bay đi.

Hiện tại trong lòng hắn đã có chút hối hận rằng lần này huyên náo quá lớn. Ngàn vạn lần không nghĩ đến hoàng thất và bảy thế gia có quan hệ vi diệu như thế. Đã coi như là thù địch trong bóng tối từ lâu, chỉ là tất cả mọi người không có vạch mặt mà thôi. Thế nhưng thiếu một ngòi nổ ở giữa.

Kể từ đó, chuyện gây sự ở Phong Lâm Thành liền trở thành một ngòi nổ dẫn lửa.

Có lẽ lần này Đế Vương Môn cũng không phải đến vì hắn, hoàn toàn là hướng về phía hoàng thất mà Lạc gia cũng trở thành vật hi sinh trong lần tranh đấu quyền lực này!

Nghĩ đến đây, Trác Phàm càng thêm mãnh liệt. Hắn cho rằng hoàng thất vẫn còn dư lại uy quyền nhưng không nghĩ đến cỗ uy phong kia đã bị mài mòn đến mức như thế này.

Bình Luận (0)
Comment