Giết!
Đám người giống như thủy triều dâng trào, sát ý trần trụi cuồn cuộn tụ tập, mọi người trong cốc, cho dù là cường giả Thiên Huyền, cũng không khỏi cảm thấy khí tức đại trệ, có cảm giác thở không nổi.
Nhân mã gấp bội, thực lực lại mạnh hơn nhiều, bọn họ mà xông lên, nào còn có mạng?
Cho dù là Lạc Vân Hải đã nhìn quen thiên quân vạn mã, lúc này sắc mặt cũng kinh khủng. Tình cảnh lúc này, thật sự là tuyệt lộ. Chỉ có dũng mãnh mới có thể xông ra một đường sinh cơ, không thể để toàn quân bị diệt!
Lạc Vân Hải quay về phía mọi người đã tinh thần sa sút, quát to: "Các vị, chỗ này, có người nào mà dù có phải liều mạng, các ngươi cũng muốn bảo vệ không?"
Mọi người sững sờ, không rõ lắm. Lạc Vân Hải bình tĩnh nói: "Địch nhân tuy mãnh liệt, nhưng lại lộn xộn! Ta có một cách, chúng ta phải bảo hộ những người quan trọng trong cùng, thành hình dùi, phá vây ra ngoài. Cứ như vậy, tuy ngoại vi người có nhiều khả năng mất mạng, nhưng người được bảo hộ bên trong lại có cơ hội sống sót rất lớn!"
Nghe vậy, tất cả mọi người giật mình, liếc nhìn nhau, trong ánh mắt lại ánh lên hi vọng sinh tồn.
"Ca, huynh vào trong đi, ta bảo hộ huynh!"
"Tiểu tử ngốc, ta là đại ca của ngươi, nào có lý để đệ đệ bảo vệ ca ca? Ngươi vào trong đi!"
"Ca. . ."
"Muội muội, muội nhất định phải theo thật sát!" Lại một vị đại ca, vỗ đầu muội muội, nhu hòa nói.
"Tỷ phu, ngươi trong đội, ta đưa ngươi ra ngoài!"
"Tiểu tử ngốc, nếu ngươi chết, ta còn sống. Ta nào còn mặt mũi đi gặp tỷ tỷ ngươi?"
. . .
Chỉ một thoáng, mọi người dường như đã quên đám hung thần ác sát đối diện, sự hoảng sợ nơi đáy lòng ngược lại biến thành dữ tợn cương quyết, trong mắt chỉ còn ý chí quyết tử.
Lạc Vân Hải gật đầu, đây chính là tràng diện hắn muốn thấy. Lần này, còn có vốn liếng mà liều!
Lạc Vân Hải hít sâu một hơi, lúc này hắn như một nguyên soái thực thụ!
Nếu Trác Phàm thấy những thứ này, nhất định sẽ vui mừng lớn lao. Bởi vì câu nói kia của Lạc Vân Hải, chính là lựa chọn chính xác nhất của một vị nhất đại nguyên soái kiệt xuất khi đối mặt khốn cảnh này.
Hắn, đã kích phát ra đấu chí trong tất cả mọi người.
Nếu hắn hô hoán mấy câu đại loại như, cùng lắm liều với bọn chúng, thì chỉ là thứ tầm thường.
Ai cũng biết mạng mình quý. Nhưng mặt đối mặt lực lượng cường đại gần như không thể kháng cự, bọn họ đã sớm bị sợ mất mật, nào có thể trọng chấn tinh thần mà liều mạng? Cho dù bọn họ một lần nữa dấy lên đấu chí, nhưng lại đều là đang vì cái mạng nhỏ của mình, chỉ là năm bè bảy mảng mà thôi, căn bản không hình thành nên chiến lực, kết quả sau cùng chỉ có thể là bị đối phươngdiệt sạch.
Nhưng, Lạc Vân Hải khôn khéo ở chỗ, hắn thấy đây là gia tộc chiến, mỗi người nơi này đều có quan hệ thân thích. Cho nên hắn mới sử dụng thân tình, liên hệ tất cả mọi người với nhau.
Tuy nói như vậy sẽ có nhiều hơn một nửa người được bảo hộ, không thể tham chiến, nhìn như chiến lực giảm bớt. Nhưng những người còn lại lại vì bảo vệ người bên trong, tất cả lực lượng tập trung một chỗ, còn liều mạng hơn bình thường, bện thành một sợi dây thừng, phát huy ra chiến lực mạnh nhất.
"Vân Hải, tỷ tỷ bảo hộ ngươi!" Tiết Ngưng Hương cười híp mắt nói.
Lạc Vân Hải đổ mồ hôi, cười xấu hổ: "Ha ha ha. . . Tỷ tỷ hảo ý, ta tâm lĩnh, nhưng ta thân là người chỉ huy, phải xông ra trước nhất mới đúng!"
Tiết Cương cùng Tiết Lâm cũng vội vàng kéo Tiết Ngưng Hương đi, dở khóc dở cười: "Ngưng Nhi, người ta còn mạnh hơn ta, ngươi đừng ngốc vậy. Nghe ca ca, ngươi đứng trong để chúng ta bảo vệ, theo sát là được!"
Tiết Ngưng Hương méo miệng, không cam lòng, nhưng rất nhanh lại hai mắt tỏa sáng, đề nghị: "Như vậy ta đứng sau lưng Vân Hải, nếu hắn có nguy hiểm gì, ta còn có thể bảo hộ hắn!"
Mọi người lại bất đắc dĩ, nhưng thấy nàng kiên trì như vậy, cũng miễn cưỡng đồng ý. Dù sao sau lưng Lạc Vân Hải, cũng coi là trong đội ngũ được bảo vệ rồi.
Tiết Cương cùng Tiết Lâm lại nhất định muốn bảo hộ bên cạnh nàng, ai biết cô muội muội này của bọn họ đến lúc đó sẽ làm ra chuyện nguy hiểm gì, bọn họ nhất định phải bảo hộ đến cùng mới được.
Rất nhanh, những người còn lại cũng quyết định ra người được bảo hộ, người phải chiến đấu, sau đó Lạc Vân Hải bắt đầu xếp hàng.
Đang lúc sắp xếp, một thân ảnh già nua đi đến nói: "Lạc thiếu gia, một mình ngươi không an toàn, lão phu sẽ xông lên đầu với ngươi. Chỉ là. . . Nếu lão phu có mệnh hệ gì, mong người chuyển cáo Trác đại sư! Kiếp này lão phu không thể bái hắn làm thầy, thật sự là tiếc nuối lớn lao, ai. . ." Lão giả bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu Trác Phàm ở đây, nhất định sẽ nhận ra. Đây chính là Lưu Nhất Chân từng luyện đan tại bách đan thịnh hội, lúc đó hắn có ý nguyện bái Trác Phàm vi sư, chỉ Trác Phàm hoàn toàn không để hắn vào mắt mà thôi.
Nhưng, sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Lạc Vân Hải thở dài nói: "Lưu đại sư thật sự là chấp nhất! Lần này nếu ta có thể thoát hiểm, sau khi gặp Trác đại ca, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục hắn thu ngài làm đệ tử!"
"Vậy đa tạ Lạc thiếu gia!" Lưu đại sư gật đầu, rồi vẻ mặt lại hiu quạnh nói: "Đợi chúng ta sống được đã, dù không thể bái vào môn hạ của Trác đại sư, nhưng chỉ cần có thể làm việc cho hắn, ta cũng đã rất tự hào!"
Lạc Vân Hải gật đầu, Lưu đại sư thật đúng là người trung hậu đàng hoàng!
Giết giết giết!
Tiếng la giết càng ngày càng gần, Lạc Vân Hải quay đầu chăm chú, yên tĩnh chờ đợi địch nhân. Chờ địch nhân đến trong phạm vi 100m, mới hô to, dẫn đầu lao ra: "Vì người nhà có thể còn sống ra ngoài, xông lên!"
Rống!
Một loạt tiếng hò hét chấn thiên vang lên, tất cả mọi người tụ lại, như một thanh chùy xông ra. Những người tới chém giết còn chưa hiểu chuyện gì, dùi đã xông thẳng đến trước mặt!
Oanh!
Gần như chỉ là trong nháy mắt, sát ý dạt dào như thủy triều trong nháy mắt bị xé thành hai nửa. Chính là bị một thanh Thiết Trùy đâm thủng ra một lỗ hổng lớn, rất nhanh đã bị bọn họ đột phá đến vị trí trung tâm.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, cho dù là Lâm Toàn Phong, lúc này cũng ngơ ngác nhìn phía trước.
Đối phương chỉ có không đến 100 người, mà bọn họ lại có đến gần ngàn người. Chênh lệch lớn như thế, thế mà không ngăn được đối phương, sao có thể?
Bên tai truyền đến từng tiếng kêu khóc, mắt nhìn nhân mã phe mình chân cụt tay đứt, đối phương lại uyển như long đằng đại hải, bọn chúng xông đến đâu, phe mình người ngã ngựa đổ đến đó, Lâm Toàn Phong giận không chỗ phát tiết.
"Con mẹ nó, một đám rác rưởi, mấy người như vậy đều không đối phó nổi, ta cần các ngươi để làm gì?"
Một người bên cạnh lúng túng, đắng chát nói: "Lâm công tử, chuyện này. . . không thể trách chúng ta a! Đối phương giống như có người hiểu bài binh bố trận, chớ thấy bọn họ không đến một trăm người, nhưng chúng ta xông lên căn bản không thể tiếp cận bọn họ! Thật giống như mỗi lần chúng ta xông lên, chúng ta phải một người đối phó bốn năm người, thực sự quá quỷ dị!"
"Hừ, quỷ dị cái gì, chỉ là bài binh chi thuật mà thôi!" Lâm Toàn Phong hừ lạnh, âm độc quát, "Lão tử quên mất, tiểu quỷ Lạc gia vào quân đội của Độc Cô Chiến Thiên năm năm, nếu chút bản lãnh này đều không có, đó mới kỳ quái! Mẹ nó, quả nhiên không thể để Lạc gia phát triển tiếp!"
Dứt lời, Lâm Toàn Phong đạp chân xuống, trong nháy mắt biến mất, đến khi lần nữa xuất hiện, đã hiện thân ngay trước đội ngũ hình mũi khoan.
"Lâm Toàn Phong!" Lạc Vân Hải kinh hãi hét to.
Lâm Toàn Phong cười lạnh: "Tiểu tử Lạc gia, làm ngũ hổ tướng thì không coi ai ra gì đúng không? Chút điêu trùng tiểu kỹ ấy mà cũng muốn phá vây ra ngoài trước mặt lão tử, có phải quá coi thường lão tử hay không?"
"Hắc hắc hắc. . . Bây giò lão tử hủy quân trận của ngươi, cuối cùng mới lấy đầu ngươi!" Lâm Toàn Phong cười càn rỡ, lại biến mất.
Lú xuất hiện đã là vị trí trung tâm trận. Trong khi tất cả mọi người không kịp phản ứng, thân thể hắn xoay tròn, cuồng phong gào thét, một cỗ toàn phong khuếch trương bên trong chiến trận, tất cả mọi người liền bị đánh bay, chiến trận hình mũi khoan cũng lập tức sụp đổ.
Lạc Vân Hải ngã bay ra xa, quay đầu nhìn, không khỏi hoảng hốt.
Hắn vạn vạn không nghĩ đến, Lâm Toàn Phong bị Trác Phàm xé chân, thực lực còn mạnh mẽ như vậy, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn, thật không hổ là Xuyên Lâm Dực Long!
Nhưng trận thế đã hủy, lại đang nằm trong vòng vây địch, thật sự là hiểm cảnh.
Lạc Vân Hải cắn môi, tâm đã chìm đến đáy cốc, chút sinh cơ cuối cùng bọn họ, cũng đều đã tan thành mây khói. Chờ đợi bọn họ, sẽ chỉ là đồ sát dã man. . .