A!
Tiếng hét thảm không dứt bên tai, mất đi quân trận, trước mặt nhân số địch nhân gấp mấy gần mười lần, bọn họ chỉ có phần khoanh tay chịu chết. Còn bị vây vào giữa, giống như cả đàn chuột nhỏ giãy dụa trong lồng kín!
Mọi người lần nữa triệt để sụp đổ, mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
Lạc Vân Hải thấy thế, cắn răng muốn đứng người lên, tổ chức mọi người tập hợp lại, cho dù là còn có một tia hi vọng cuối cùng, cũng không thể buông tay.
Nhưng, hắn vừa mới đứng được một nửa, thì đùng một tiếng, lại bị đạp bay.
Lạc Vân Hải lau máu bên khóe miệng, trợn mắt nhìn, thấy Lâm Toàn Phong kiêu căng đứng trước mặt hắn, nhếch miệng nở nụ cười tàn nhẫn: "Hắc hắc hắc. . . Tiểu tử, các ngươi xong đời rồi, khoanh tay chịu chết đi! Chờ lão tử vặt đầu ngươi xuống, đưa cho Trác Phàm làm lễ vật. Thật không biết, bộ dáng hắn nhìn thấy thủ cấp thiếu gia nhà mình sẽ là như thế nào, ha ha ha. . ."
"Hừ, ngươi có lá gan này sao? Ngươi không sợ đến lúc đó, hắn không chỉ xé toang chân ngươi sao?" Lạc Vân Hải xùy cười, khinh miệt liếc xéo hắn.
Tiếng cười chợt im bặt, sắc mặt Lâm Toàn Phong cấp tốc âm trầm xuống.
Đời này của hắn xuôi gió xuôi nước, là kiêu ngạo của Khoái Hoạt Lâm, là đệ tử thiên tài trong mắt mọi người, cho tới bây giờ chưa từng bị người khác khinh thường. Nhưng, từ khi gặp tml Trác Phàm, cuộc đời hắn thật sự đã sang một ngã rẽ khác.
Bị người đường hoàng kéo xuống dưới chân, còn không thể làm gì, bị người chế nhạo. Đây là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn, hắn không muốn nhớ lại.
Nhưng, đám người Lạc Vân Hải hết tên này đến tên khác lại ngứa đòn chọc vào vết sạo đó, làm hắn giận sôi lên, méo cười được nữa, song đồng lần nữa trở nên đỏ như máu, hét lớn: "Thằng nhãi con, ngươi tưởng có Trác Phàm là ta không làm gì ngươi sao? Hừ, nói cho ngươi biết, chúng ta sớm đã có kế sách ứng đối, hắn đã là kẻ sắp chết! Bây giờ, lão tử tiễn ngươi đi trước!"
Nói rồi, Lâm Toàn Phong liền nâng lên nhất chưởng tràn ngập nguyên lực, lập tức muốn vỗ xuống.
Lạc Vân Hải không khỏi khẩn trương, hắn lại không phải cho lắng cho bản thân, mà là vì Trác Phàm. Bởi vì hắn cảm nhận được, lời Lâm Toàn Phong không phải đùa, bọn họ có lẽ thật tìm được nhược điểm của Trác Phàm. Hắn nhất định phải mau chóng nhắc nhở Trác Phàm, nếu không Trác Phàm rất có thể sẽ bị bọn họ tính kế.
Nhưng, bây giờ hắn tự thân khó đảm bảo, là sao có thể mật báo cho Trác Phàm?
Trên đầu Lạc Vân Hải đã đầy mồ hôi!
Nhưng, Lâm Toàn Phong có vẻ hiểu lầm, không khỏi cười to lên, châm chọc nói: "Ha ha ha. . . Ta thấy ngươi đi theo Độc Cô Chiến Thiên mấy năm, tưởng là anh dũng cỡ nào, nguyên lai chỉ là hạng người ham sống sợ chết, yên tâm, nể mặt Độc Cô Chiến Thiên, ta cho ngươi toàn thây!"
Vừa dứt lời, Lâm Toàn Phong không chút do dự vỗ chưởng, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.
"Dừng tay, không cho phép thương tổn Lạc gia thiếu gia!" Đột nhiên, một tiếng hét già nua vang lên, một đoàn hỏa diễm bạo liệt đánh tới Lâm Toàn Phong.
Có điều, Lâm Toàn Phong lại mảy may chẳng thèm ngó tới: "Lão già nát rượu từ đâu tới, dám quản chuyện của bổn công tử? Cút!"
Ầm!
Chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, một đạo thanh sắc cương phong đánh tan liệt diễm, Lưu Nhất Chân lập tức phun máu, bay rớt ra ngoài, sắc mặt cấp tốc tái nhợt.
Lâm Toàn Phong tà dị cười cười, lần nữa quay đầu về phía Lạc Vân Hải, cười nhạo nói: "Tiểu tử, bây giờ đã không ai có thể cứu ngươi, ngoan ngoãn chịu chết đi!"
"Chờ chút!" Lúc này, Tiết Ngưng Hương không biết là từ đâu xông ra, ngăn trước người Lạc Vân Hải, ngoan cường hất đầu nói: "Muốn giết hắn, giết ta trước đi!"
"Lại là nha đầu chết tiệt ngươi!" Lâm Toàn Phong sát ý càng sâu. Hắn còn nhớ rõ ràng, vừa mới rồi Tiết Ngưng Hương mở miệng nói hắn tàn phế: "Hừ hừ hừ. . . Ngươi yên tâm, coi như ngươi không nói, lão tử cũng chắc chắn lấy mạng ngươi!"
"Ngưng Nhi!" Tiết Cương cùng Tiết Lâm hô to, nhào về phía trước, cũng lại bị Lâm Toàn Phong vung tay, đánh bay ra ngoài, lập tức trọng thương, không đứng lên nổi nữa!
"Hai tên tiểu quỷ các ngươi, chết hết đi cho ta!"
"Hừ, chúng ta sẽ không chết, Trác Phàm đại ca sẽ tới cứu chúng ta!" Tiết Ngưng Hương kiên định quát.
Lâm Toàn Phong bất giác run run, vội vàng nhìn ngó bốn phía, kinh hoảng quát: "Trác Phàm, Trác Phàm đâu? hắn ở gần đây sao?"
Thấy thế, Tiết Ngưng Hương không khỏi cười to lên: "Ha ha ha. . . Quỷ gan nhỏ, ta biết ngươi rất sợ Trác đại ca!"
Lạc Vân Hải cũng khinh bỉ cười cười.
Xem ra Trác Phàm cứng rắn xé toạc chân hắn, thật sự đã để lại cho hắn một bóng ma tâm lý rất lớn, đã đạt đến tình trạng nghe hơi liền chạy!
"Được lắm, nha đầu chết tiệt ngươi, dám gạt ta! Nếu Trác Phàm ở đây, đến mức này rồi, hắn há có thể không hiện thân?"
Sát ý trong mắt Lâm Toàn Phong càng sâu, riêng là nhìn về phía Tiết Ngưng Hương, càng giống như muốn ăn sạch tiểu nữ tử này ': "Nha đầu chết tiệt kia, lão tử bắt đầu từ ngươi trước, ta phải ăn sống nuốt tươi ngươi :!"
Nói rồi, trên tay Lâm Toàn Phong hiện lên một thanh sắc cương phong, không chút do dự cắm tới tim Tiết Ngưng Hương, trong mắt lóe lên tinh quang tàn nhẫn.
Lạc Vân Hải không khỏi quýnh lên, muốn ngăn cản, nhưng lại trọng thương, căn bản dậy không nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay tội ác tới gần Tiết Ngưng Hương.
"Trác đại ca!" Tiết Ngưng Hương cả kinh quát to, nhưng thấy Lôi Linh Giới vẫn không có phản ứng gì, liền đóng chặt lại ánh mắt, hai tay nắm chặt, hi vọng kỳ tích có thể lần nữa phát sinh.
Lạc Vân Hải lại bất đắc dĩ lắc đầu. Trác Phàm đâu có không phải là thần, hắn nào có thể mỗi lúc ngươi nguy hiểm liền xuất hiện bên cạnh ngươi?
Tiết Cương cùng Tiết Lâm nằm rạp mặt đất, miệng phun máu tươi, lòng đắng chát. Muội muội ngốc ơi, vì sao còn không tin, hai lần trước đều là ngẫu nhiên?
Lâm Toàn Phong càng cười to lên, chế nhạo: "Trác Phàm sẽ không xuất hiện, xú nha đầu, ngoan ngoãn đi chết đi cho lão tử, ha ha ha. . ."
Nhưng, tất cả mọi người không biết là, cách đó hai dặm, Trác Phàm vẫn luôn dùng nguyên Thần Lĩnh Vực theo dõi hết thảy nơi này.
Làm hắn cảm nhận được, Tiết Ngưng Hương cùng Lạc Vân Hải đều cùng một chỗ, Lâm Toàn Phong cũng bên cạnh họ, lại sát khí dạt dào.
Trong mắt phải Trác Phàm, hai vòng tròn màu vàng bỗng phát ra kim quang loá mắt, một đạo không gian ba động vô hìnhxuyên qua trùng điệp chướng ngại, bắn thẳng tới thung lũng kia.
Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, phá không!
Hưu!
Những nơi nó đi qua, tất cả chướng ngại đều hóa thành hư vô.
Trong sơn cốc, mọi người đang chém giết lẫn nhau, thì ông một tiếng, chẳng biết tại sao, một đường thẳng đi xuyên thân thể cả một dãy người. Dòng máu cuồn cuộn chảy ra không ngừng, Nhưng bọn họ vẫn còn chưa ý thức được. Là bởi vì quá nhanh, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Cả cánh tay Lâm Toàn Phong cũng đang trên đường cắm vào ngực Tiết Ngưng Hương, bị ba động vô hình lóe qua, bàn tay hắn bỗng nhiên biến mất. Còn lại, chỉ có cuồn cuộn máu chảy, phun ra như suối.
Ngay lập tức, Lâm Toàn Phong trì trệ, hoàn toàn ngây người!
Này. . . này. . . Đây là có chuyện gì? Tay của hắn, vì sao đột nhiên mất rồi?.
Tiết Ngưng Hương cùng Lạc Vân Hải thấy thế cũng ngây người, căn bản không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Lâm Toàn Phong cứng ngắc đầu quay đầu, liền thấy rõ một đường thẳng xuyên qua cả một nhóm người, cũng như hắn, trên thân thể đột nhiên biến mất một bộ phận, chỉ lưu lại vô tận máu chảy đang không ngừng dâng trào!
Nhìn đến phần cuối lỗ thủng, là vị trí miệng cốc, nơi đó xuất hiện một hình tròn tối như mực.
Bất thế thần thông!
Lâm Toàn Phong tất nhiên là không biết, chỉ có thể sợ hãi, trên núi đến cùng giấu thứ gì, có thể một hơi xử lý nhiều người như vậy? Ngay cả hắn cũng không kịp phản ứng, tích tắc bị phế tay! Cuối cùng là do thần thánh phương nào gây nên?
Đúng lúc này, Trác Phàm hít sâu một hơi, dùng hết toàn thân nguyên lực, hướng về phía cửa động hô to: "Lâm Toàn Phong, dám động đến người của lão tử? Ngươi đứng đó cho lão tử, chờ lão tử đến vặn đầu ngươi!"
Qua lỗ thủng, tiếng vọng liên tục truyền đến. Xa xa nhìn lại, phảng phất như hai ngọn núi lớn đang nói chuyện. Cỗ khí thế chấn thiên nhiếp hồn kia, khiến tất cả mọi người bị dọa đến hoảng sợ, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đây. . . Đây là Sơn Thần đang cảnh cáo bọn họ sao?
Mẹ nó, chẳng lẽ bọn họ đại chiến, quấy nhiễu đến Thần linh bản địa sao?
Chỉ có Lâm Toàn Phong nghe thấy giọng nói này, thì thân thể không khỏi run rẩy lên. Bởi vì, giọng nói này, hắn quá quen thuộc, là giọng nói của kẻ mà hắn ngày đêm hận thì, kẻ đã xé toang chân hắn. . .