Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 533 - Chương 533: Tử Lôi Phát Uy(1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 533: Tử lôi phát uy(1)

**Cứ mỗi 1k tlt hoặc 10kp ủng hộ sẽ bạo thêm 2 chap

Lịch ra mỗi hôm chap- Ủng hộ trực tiếp momo 0966932518**

Rống!

Xích Viêm Sư Vương nổi giận gầm lên một tiếng, chấn động đến khiến màng nhĩ tất cả mọi người đau nhức, biểu hiện uy phong của mình một chút. Sáu đầu linh thú cấp năm đang giao chiến cũng đã sớm dừng lại từ lâu.

Chăm chú mà nhìn đầu Sư Vương kia, ba đầu linh thú của ba người U Vũ Sơn biết cường viện này là bên phe bọn chúng, đều kính nể cúi thấp đầu xuống đất, phát ra tiếng than nhẹ lấy lòng. Ba đầu linh thú phe Sở Khuynh Thành cũng minh bạch có một cường địch vừa tới, tất cả đều co rúm lại, thân thể phát run, từng bước lui lại!

Thấy tình cảnh này, Xích Viêm Sư Vương bất giác ngạo mạn ngẩng đầu lên, im lặng tỏ vẻ giễu cợt. Thế nhưng nó cũng không chú ý tới, hoặc là nói hoàn toàn không có đem Tước nhi vừa mới tới sau lưng để vào mắt.

Không chỉ có nó, liền xem như sáu đầu linh thú kia tựa hồ cũng trong nháy mắt đem Tước nhi xem nhẹ!

Một con linh thú mới trưởng thành đến cấp bốn, so với linh thú cấp sáu, chạy tới có thể làm được cái gì?

Ba đầu linh thú phe Sở Khuynh Thành bất đắc dĩ lắc đầu, mặt đầy vẻ buồn rầu. Nhóc con ngươi đến, còn không bằng đừng đến, dến đây bất quá chỉ là chịu chết mà thôi. Ba đầu linh thú phe U Vũ Sơn lại sớm đã lộ ra vẻ khinh miệt.

Thấy tình cảnh này, bọn người Sở Khuynh Thành triệt để tuyệt vọng thở dài. Cho dù lúc trước còn có người đối cái này tử sắc Lôi Vân Tước có nửa phần hi vọng giả tưởng mà nói, vậy bây giờ xem như triệt để vô vọng!

Cảm giác của linh thú là chuẩn nhất, ngay cả bọn chúng đều không coi trọng tiểu gia hỏa này như thế, vậy đã nói rõ, tiểu gia hỏa này thật sự là không có năng lực gì đặc thù …

Tức!

Thế mà, Tước nhi lại không để ý đến sự khinh thị của mọi người, chỉ là nhìn qua bóng lưng Xích Viêm Sư Vương kêu to, phảng phất như đang tuyên chiến, trong mắt chỉ có vô tận phẫn hận cùng chiến ý!

Mi đầu nhịn không được run run, Xích Viêm Sư Vương chậm rãi quay đầu lại, hung tợn nhìn chăm chú về phía Tước nhi, giống như muốn đem nó ăn sống, nổi giận gầm lên một tiếng trầm thấp.

Phảng phất như đang nói, nhóc con nhà ngươi thực có can đảm, dám khiêu chiến quyền uy của bản Vương?

Tước nhi không tiếp tục phát ra tiếng hót vang, chỉ là lông vũ toàn thân lóe sáng, trong mắt phát ra tử mang không dứt, ý tứ vô cùng rõ ràng. Thậm chí, cỗ sát ý trần trụi kia, rõ ràng là muốn bắt lại Sư Vương!

Lần này, Sư Vương xem như triệt để bị chọc giận, không ngừng gầm nhẹ nhìn về phía Tước nhi, lộ ra khí thế hung mãnh của chính mình.

Nha nha, phi, nhóc con đui mù, đừng nói ngươi chỉ là cái vị thành niên Lôi Vân Tước, coi như ngươi đã trưởng thành thì lại như thế nào? Lại dám ở trước mặt bản Vương nói khoác mà không biết ngượng, thật sự là đáng chết!

Rống!

Lại là một tiếng rống giận rung trời phát ra, Xích Viêm Sư Vương hất đầu một cái, lộ ra hung mãnh dị thường. Thẳng dọa đến sáu đầu linh thú cấp năm câm như hến, không dám phát ra một tia âm thanh.

Nhưng Tước nhi vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử to như chuông đồng của Sư Vương, kỷ kỷ tra tra thét ra tiếng, phảng phất như đang không ngừng khiêu khích nó!

Rốt cục, trong mắt Xích Viêm Sư Vương tản mát ra sát ý chân chính, bỗng nhiên há miệng phun ra một hỏa cầu đường kính ba mét đập về phía Tước nhi, tựa như sao băng đang xẹt qua!

Nếu bị hỏa cẩu này đập trúng, liền xem như cao thủ Thiên Huyền cũng phải lập tức biến thành tro bụi, huống chi là một cái linh thú còn vị thành niên!

Tròng mắt nhịn không được ngưng tụ, tất cả mọi người chăm chú nhìn Lôi Vân Tước đang đơn độc khiêu chiến vương giả, trong lòng lo sợ không thôi. Tiết Ngưng Hương càng là đầy mặt khẩn trương, trong lòng bàn tay đều xuất hiện mồ hôi, nhìn về phía Tạ Thiên Dương nói: “Thiên Dương ca ca, con chim nhỏ của Trác đại ca kia thật đáng thương, ngươi nhanh đi cứu nó đi!”

Ách!

Trong nháy mắt chảy ra một trán mồ hôi lạnh, Tạ Thiên Dương không còn gì để nói, nhìn Tiết Ngưng Hương dở khóc dở cười: “Ngưng Nhi, con chim nhỏ kia đáng thương, ta đi lên lại càng đáng thương hơn a! Chẳng lẽ ngươi quên, chúng ta khi còn ở Vạn Thú sơn mạch không phải đã gặp qua trận Lôi Vân Tước đại chiến Xích Viêm Sư Vương sao? Ngay cả năm đầu linh thú cấp sáu Lôi Vân Tước hợp lại cũng không phải là đối thủ của Sư Vương này nha, ta hiện tại ngay cả Lôi Vân Tước cấp sáu còn đánh không lại, nào có thực lực đi cứu Lôi Vân Tước cấp bốn này?”

“Thế nhưng là... Con chim nhỏ này thật đáng thương!” Khóe miệng bất giác trễ xuống, trong mắt Tiết Ngưng Hương tràn đầy lo lắng.

Tạ Thiên Dương bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài lên tiếng: “Muốn trách thì trách Trác Phàm tiểu tử kia a, biết rõ đánh không lại, làm gì còn đem vật nhỏ này phóng xuất đi chịu chết?”

Lời vừa nói ra, mọi người nhìn lẫn nhau, đều là khẽ gật đầu, trong mắt đồng dạng một mảnh mờ mịt, không biết Trác Phàm nghĩ gì.

Cùng lúc đó, Trác Phàm xa xa nhìn hết thảy bên đây, song quyền đã nắm thật chặt, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Tước nhi, ngươi là lôi điện sở sinh, tốc độ vượt xa Xích Viêm Sư Vương. Hỏa cầu của nó, ngươi nhất định phải né tránh a!”

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, Hoàng Phủ Thanh Thiên tà cười một tiếng: “Có phải ngươi cảm thấy, lấy tốc độ của Lôi Vân Tước, Xích Viêm Sư Vương căn bản đuổi không kịp hay không? Ha ha ha... Vậy thì ngươi sai rồi, ngươi phải biết, Sư Vương này là linh sủng của ai!”

Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Thiên đánh mắt về phía Xích Viêm Sư Vương ở xa xa.

Hơi gật đầu, Xích Viêm Sư Vương lập tức hiểu ý chủ tử, hai cánh đột nhiên vẫy một cái!

Chỉ một thoáng, một cỗ liệt diễm toàn phong bỗng nhiên thành hình, đem thân thể xinh xắn Tước nhi hoàn toàn bao vây ở bên trong, để nó căn bản không có chỗ thể trốn! Mà viên hỏa cầu kia , cũng không chút do dự phóng về phía nó.

Nếu nói, lúc trước nó còn có thể dựa vào tốc độ mà còn một tia sinh cơ, vậy thì bây giờ đã triệt để rơi vào trong tuyệt cảnh.

Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Trác Phàm kinh hãi trong lòng: “Xích Viêm Sư Vương xưa nay luôn là loài ngang tàn, làm sao lại có thể xuất ra chiêu số tinh xảo như thế?”

“Ha ha ha.

Bình Luận (0)
Comment