Ngươi cũng nuôi linh sủng, chẳng lẽ lại không biết sao? Linh sủng khác linh thú chính là ở chỗ, chủ tử có thể căn cứ đặc tính của linh sủngmà thiết kế ra vũ kỹ cùng chiêu số phù hợp, huấn luyện bọn chúng ! Ta biết rõ yếu điểm của Xích Viêm Sư Vương chính là ở phương diện tốc độ, cho nên chiêu này cũng là chuyên môn dùng để đối phó những kẻ có tốc độ vượt trội... còn có linh thú!” Khóe miệng xẹt qua một nụ cười tà dị, Hoàng Phủ Thanh Thiên khinh miệt nói.
Trong lòng bất giác thầm giận, Trác Phàm nắm chặt hai tay.
Trước kia hắn luôn độc lai độc vãng, cũng chưa từng dưỡng qua linh sủng, đối với mấy cái này cũng không tinh thông. Bất quá giờ khắc này, hắn có hối hận cũng không kịp, hoặc là nói, hắn căn bản không hối hận.
Dù sao đây là Tước nhi tự mình muốn như vậy, hắn chỉ có buông tay để nó đánh cược một lần! Vô luận có hậu quả gì, cũng chỉ có thể để nó tự gánh chịu.
Cái này, cũng là ma đạo của hắn!
Tước nhi là do hắn tự mình ấp từ trứng ra, tương đương với hài tử của hắn, nên phải tuân theo đạo của hắn…
Oanh!
Một tiếng nổ rung trời, hỏa cầu hung hăng nện trên thân Tước nhi, cùng hỏa diễm phong bạo bốn phía, bộc phát ra một trận tiếng nổ rung trời!
Tiết Ngưng Hương bịt lỗ tai, sợ hãi trốn vào trong ngực Tạ Thiên Dương, nhìn lên đạo hỏa quang trên không trung kia mà một trận bi thương. Mọi người cũng là bất đắc dĩ lắc đầu, ai thán lên tiếng.
Đây chính là không biết lượng sức hạ tràng a!
Trác Phàm hung hăng cắn răng, nhưng cũng không liếc nhìn lên không trung một chút, chỉ là cặp nắm đấm thép kia càng siết chặt hơn!
Lộ ra một nụ cười đắc ý, Hoàng Phủ Thanh Thiên làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt để chèn ép chế giễu Trác Phàm như thế, cười nhạo nói: “Trác Phàm, ngươi quả nhiên rất vô tình a, linh sủng yếu đuối như vậy cũng để cho nó đi ra chịu chết...”
Oanh!
Thế nhưng hắn còn chưa nói hết, một tiếng sấm rền bỗng nhiên nổ vang từ trong biển lửa. Sau một khắc, dưới từng trận tử lôi toán loạn, hỏa diểm thiêu đốt gần nửa bầu trời bỗng nhiên bị đánh tan, trong nháy mắt không còn thấy tăm hơi. Thay vào đó là vô tận tử sắc lôi mang, còn có Tước nhi với đôi mắt nhỏ phẫn nộ, đang chăm chú nhìn Sư Vương trên không trung, trong mắt tràn đầy sát ý!
Cái gì, cái này sao có thể?
Tất cả mọi người bất giác kêu lên sợ hãi, bất khả tư nghị nhìn lên trên trời. Sáu đầu linh thú cấp năm kia càng là hoàn toàn ngơ ngẩn, bọn chúng làm sao cũng nghĩ không thông, vì sao Tước nhi chí có thực lực là linh thú cấp bốn, sau khi thiết thiết thực thực chịu một hỏa cầu của Sư Vương, lại còn có thể sống sót.
“Cái kia... Đó là cái chiêu số gì?” Hoàng Phủ Thanh Thiên ngơ ngác nhìn lên không trung, kinh dị nói: “Lôi Vân Tước, có dạng chiêu số này sao?”
Trác Phàm khẽ nhíu mày một cái rồi bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía không trung. Lại chỉ thấy tử sắc sấm sét vờn quanh thân Tước nhi, hình thành một vòng bảo hộ bằng tử lôi, tử lôi lại kia đem những hỏa diễm đang chạy trốn tán loạn, trong nháy mắt đánh tan không còn sót lại một chút cặn!
Trác Phàm không khỏi cảm thấy ngơ ngác, nhìn vòng bảo hộ kia thấy có chút quen mắt, sau đó mới đột nhiên nhớ tới, đây không phải giống với kết giới tại Lạc Lôi Hạp sao, chẳng lẽ nói…
Thế nhưng còn không đợi hắn nghĩ rõ ràng hết thảy, Tước nhi dĩ nhiên đã động!
Tức!
Lại là một tiếng huýt dài kinh thiên, Tước nhi thét một tiếng về phía Xích Viêm Sư Vương. Thế nhưng lần này, nó không phải là muốn đấu võ mồm mà khí thế toàn thân cũng theo đó sôi trào mãnh liệt.
Tử sắc lôi mang giống như từng cái từng cái lôi xà, không ngừng thoát ra khỏi cơ thể nó, nơi chúng đi qua, ngay cả không gian cũng bắt đầu vặn vẹo. Một cỗ uy áp kinh khủng, đột nhiên khuếch tán mà ra, giống như ngày tận thế đến, muốn hủy thiên diệt địa.
Đừng nói là những linh thú cấp năm đã sớm bị dọa đến bối rối bất an kia, chúng cảm thấy như có một cỗ khí tức khủng bố đang nhào tới trước mặt vậy. Xem như là nhân loại, cũng đã cảm nhận được sự đáng sợ của Tước nhi.
Đây là linh thú cấp bốn kia ư, làm sao khí thế so với linh thú cấp sáu còn kinh khủng hơn?
Cho dù là Xích Viêm Sư Vương, lúc này tròng mắt cũng bỗng nhiên co rụt lại, thân thể nhích về phía sau, sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Nó vạn vạn không nghĩ đến, Lôi Vân Tước vốn bị nó hoàn toàn không để vào mắt, lại có khí tức đáng sợ như thế!
Bọn người Long Hành Vân, thì càng phát ngốc, bởi vì khí tức trên thân thể Tước nhi, bọn họ không thể quen thuộc hơn được.
“Tiểu Kiệt, Tiểu Quỳ, lôi điện trên thân Lôi Vân Tước là...” Long Hành Vân kinh ngạc nhìn trừng trừng, thì thào lên tiếng.
Long Quỳ hơi hơi gật gật đầu, một mặt kinh hãi: “Không sai, chính là tử lôi của Cửu thúc. Thế nhưng ... khí thế, uy lực này, so với Cửu thúc còn mạnh hơn nhiều a!”
Long Hành Vân thở sâu, trong lòng kinh hãi không hiểu.
Hắn không thể ngờ, thế mà có thể ở chỗ này nhìn thấy được phiên bản gia cường của thần thông thành danh, Tử Lôi Kim Nhãn của Thần Nhãn Long Cửu , lại còn là trên thân một đầu linh thú.
Mà Hoàng Phủ Thanh Thiên nhìn thấy hết thảy, lại càng là hoàn toàn choáng váng: “Trác... Trác Phàm, cái này... Đây là Lôi Vân Tước?”
“Đúng vậy, mà lại là do bản thân lão tử huấn luyện ra!” Khóe miệng nhếch lên một đường cong gian trá, Trác Phàm rất chẳng biết xấu hổ đem chỗ công lao đó ôm lên người mình, sau đó chỉ đầu Sư Vương kia, hét lớn: “Tước nhi, xử lý con súc sinh này!”
Đinh đinh!
Hai con mắt đậu xanh bất giác lóe qua một đạo sát ý trần trụi, Tước nhi gãi gãi nanh vuốt sắc nhọn, phát ra thanh âm kim loại giao kích rồi chấn động lôi dực, nương theo tử lôi khủng bố, tựa như một tia chớp phóng về phía Xích Viêm Sư Vương!
Lúc này, tất cả ánh mắt mọi người đều tụ tập trên thânTước nhi.
Giờ khắc này, bên trong thiên địa chỉ còn tử sắc lôi mang loá mắt đang chớp động trong lòng tất cả mọi người …