Trong lúc nhất thời, ngàn vạn tình hoài quanh quẩn tâm người thiếu nữ, có đau lòng, có ấm áp, còn có nhiều cảm giác khác nữa, đó là những cảm giác lạ lẫm mà hấp dẫn mà Dương Minh chưa từng cho nàng.
Lôi Vũ Đình quỳ rạp xuống trước mặt Trác Phàm, nhìn gương mặt suy yếu của hắn, lẩm bẩm nói: "Trác Phàm, thật xin lỗi."
Trác Phàm khoát tay, lắc đầu nói: "Chuyện không liên quan đến ngươi, vừa rồi Huyết Anh của ta bị thương nặng, ta cũng đã nội thương."
Nói rồi, Trác Phàm gọi Huyết Anh trở về: "Lần này cần liệu thương một thời gian dài đây."
Chính hắn thụ thương thì không phải vấn đề quá lớn, bản mệnh Huyết Anh thụ thương mới đáng lo.
Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình càng cảm kích mà nước mắt chảy dài, bây giờ nàng mới hiểu được, thì ra ma vật kia chẳng những là bảo bối của hắn, còn liên quan trực tiếp tới sinh mệnh của hắn.
Nhưng dù là thứ quan trọng như vậy, thời khắc mấu chốt, hắn vẫn vì nàng mà cản một kích trí mệnh.
Trong lúc nhất thời, trong ánh mắt Lôi Vũ Đình nhìn v Trác Phàm dường như có thêm thứ gì đó mới mẻ. Nhưng Trác Phàm lại hoàn toàn không chú ý.
Trác Phàm chỉ chỉ thi thể Giản Phàm, thản nhiên nói: "Ngươi đi kiểm tra người hắn đi, trưởng lão U Minh Cốc, trên người nhất định có rất nhiều đồ tốt."
Gật đầu, Lôi Vũ Đình chạy đến chỗ thi thể Giản Phàm, hành sự rất chuyên nghiệp, làm cho Trác Phàm cũng không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ không hổ là sơn tặc.
Gom hết đồ trên người Giản Phàm lại xong xuôi, Lôi Vũ Đình mang tới trước mặt Trác Phàm, nhìn ánh mắt dị dạng của hắn, Lôi Vũ Đình biết hắn đang suy nghĩ gì. Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu nàng ngượng ngùng mà cúi thấp đầu, như thể đã làm chuyện gì mất mặt lắm.
Đẩy những vật kia đến trước mặt Trác Phàm, Lôi Vũ Đình dường như có ý tránh đi ánh mắt của Trác Phàm, chuyện này trước kia là chưa từng có.
Trác Phàm cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không thèm để ý, sau đó bắt đầu tỉ mỉ xem di vật của Giản trưởng lão.
Đầu tiên là giới chỉ trữ vật, trong này đều là những vật quý trọng nhất. Ngưng thần xem một hồi, Trác Phàm sáng mắt lên, vì đã tìm được thứ hắn muốn.
Trong tay xuất hiện hai mảnh ngọc giản, chính là võ kỹ Linh giai cấp thấp của Lôi gia, Kinh Lôi Chỉ và của Thái gia là Đoạn Phong thối!
Tuy hắn không hiểu vũ kỹ của ba nhà có bí mật gì, nhưng U Minh Cốc đã sưu tập, vậy nhất định có uẩn khúc, cứ cất đi đã.
Tiếp đó, hắn lại xem một phen, chỗ còn lại đơn giản là vài công pháp vũ kỹ cùng mấy thứ như Linh thạch, những thứ này, trong mắt Trác Phàm chỉ là một đống rác, hắn hất tay lên, ném cho Lôi Vũ Đình.
"Theo quy củ của sơn tặc, gặp mặt phân một nửa, chỗ này cho ngươi."
Lôi Vũ Đình lắc đầu nói: "Lão đầu kia là do ngươi giết, những thứ này đều của ngươi."
"Ta không muốn, mấy thứ này, ta chướng mắt!" Trác Phàm khinh thường nói, sau đó nhìn về phía một cái túi, túi chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, nhưng Trác Phàm lại biết đây là cái túi cực kỳ hi hữu, có thể đựng vật sống. Mà bên trong đó tất nhiên là Thôn Phệ Quỷ Nha.
Trác Phàm cất cái túi vài ngực, vui mừng cười. Vật này có tác dụng lớn, biết đâu có thể moi ra bí mật của Tử Lôi Kim Nhãn.
Lôi Vũ Đình xem đồ vật trong giới chỉ một phen, không khỏi giật nảy cả mình, liền nói: "Trác Phàm, chiếc nhẫn này, ngươi vẫn nên cầm đi."
"Ta biết Lạc gia các ngươi có tiền, không quan tâm những linh thạch này, nhưng nơi này còn có một số vũ kỹ cùng công pháp Linh giai, đây là thứ có thể ngộ nhưng không thể cầu, nhất định có tác dụng cực kỳ quan trọng đối với việc trọng chấn Lạc gia các ngươi."
Trác Phàm khinh miệt hừ nói: "Mấy thứ bỏ đi như này, lão tử muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ta không thèm. Nếu như ngươi không muốn thì ta vứt hết vậy."
Nói rồi, Trác Phàm làm bộ muốn ném ra, Lôi Vũ Đình lập tức bắt lại cổ tay hắn, đoạt lại giới chỉ, oán giận nói: "Ngươi sao lại phá của như thế chứ, đến cả vũ kỹ Linh giai mà cũng không muốn, thật không biết sao mà ngươi lên làm quản gia Lạc gia được. Cứ cái đà này, Lạc gia có tiền cũng sẽ bị ngươi phá sạch."
Trác Phàm bật cười lắc đầu, cũng không muốn giải thích nhiều, hắn vung tay lên thu nhập thi thể vào trong Giản Phàm trong giới chỉ rồi nói: "Được rồi, chúng ta trở về thôi. Đánh cả một đêm, Tiềm Long Các bên kia chắc cũng ổn thỏa rồi."
Lôi Vũ Đình gật đầu, vội vàng đỡ Trác Phàm dậy. Nhưng mà Trác Phàm thực sự quá hư nhược, chỉ có thể tựa cả người lên vai nàng, điều này không khỏi làm nàng đỏ mừng cả hai má lên.
"Chờ đã!" Nhưng mới đi được mấy bước, Trác Phàm đột nhiên nói, ánh mắt dần dần lạnh xuống: "Tiểu tử Dương Minh kia đâu?"
Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình cũng sững sờ, nhìn bốn phía một phen, lại không thấy bóng dáng Dương Minh đâu cả.
Vừa rồi bọn họ chỉ lo chiến đấu với Giản trưởng lão, vậy mà quên mất Dương Minh, để hắn thừa dịp loạn trốn thoát.
"Đáng chết, lại để cho hắn chuồn mất." Lôi Vũ Đình không cam lòng cắn môi.
Trác Phàm thờ ơ lắc đầu: "Một nhân vật nhỏ thôi, không quan trọng, có điều..."
Lúc này, hắn lại đột nhiên nhớ tới cái thằng đồ đệ đáng chết của hắn, Triệu Thành, trong mắt bỗng nhiên hiện lên nồng đậm sát ý: "Dù có là tiểu lâu la, giữ lại cũng rất phiền phức. Lần sau gặp lại, nhất định phải làm thịt hắn!"