Sáng sớm ngày thứ hai, phía Đông hửng lên nắng sớm, Long Quỳ và Long Kiệt mang mấy trăm tên hộ vệ Tiềm Long Các mệt mỏi trở lại phân bộ, nhưng dưới vẻ mệt mỏi lại để lộ ra thần thái tự hào.
Long Cửu, tam trưởng lão, ngũ trưởng lão đã đứng ở cửa chính từ lâu, thấy bọn họ trở về, nhân số cũng không giảm bớt bao nhiêu, đều vui mừng gật đầu.
Vừa đến trước mặt ba người, Long Quỳ, Long Kiệt liền vội cung kính thi lễ: "Tam thúc, Ngũ thúc, Cửu thúc!"
Tam trưởng lão sờ sờ chòm râu, thản nhiên nói: "Tiểu Quỳ, A Kiệt, tình hình chiến đấu hôm qua như thế nào?"
Long Quỳ đứng ra đắc ý nói: "Khởi bẩm tam thúc, hôm qua như ba vị sở liệu, trong khi ba trưởng lão U Minh Cốc dẫn dụ các vị, bọn họ quả nhiên dẫn số lớn nhân mã đánh bất ngờ chúng ta. Có điều, đều bị chúng ta tiêu diệt. Trừ mấy Đoán Cốt cảnh chạy thoát, người khác không ai còn sống."
"Tốt!" Long Cửu hét lớn, tâm tình vui sướng tán dương: "Tiểu Quỳ cùng A Kiệt tiến bộ không nhỏ a, có thể chỉ huy hộ vệ của chúng ta, gần như toàn diệt đối phương, thật sự là hả hê lòng người mà."
"Tam ca, ngài trở về chỗ các chủ, phải khoe thành tích cho hai đứa nó đó, ha ha ha. . ." Long Cửu cười lớn, âm thanh chấn thiên vũ, dường như phiền muộn nhiều năm đều được tháo gỡ.
Tam trưởng lão vuốt râu mỉm cười, Long Quỳ cùng Long Kiệt nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười hiểu ý. Từ lúc chào đời tới nay, lần thứ nhất bọn họ lập xuống đại công cho Tiềm Long Các, cảm giác vinh diệu cùng thỏa mãn này, là thứ mà trước kia bọn họ chưa từng được cảm nhận.
"Đúng rồi." Tam trưởng lão chợt nhíu mày nói , "Ngày hôm qua động tĩnh to lớn là sao vậy, các ngươi biết không?"
Long Quỳ cùng Long Kiệt sững sờ nhìn nhau, đều mê mang lắc đầu.
Long Quỳ nghi ngờ nói: "Tiếng nổ kia rung động thiên địa, chúng ta vẫn cho là do ba vị trưởng lão tranh đấu với ba lão đầu U Minh Cốc, chẳng lẽ không phải sao?"
Ba người đều bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Đột nhiên, Long Cửu vỗ đầu nói: "Đúng rồi, người Lạc gia không phải trốn ơtrong tiểu viện à, chúng ta đi hỏi bọn họ xem họ có biết gì không?"
Tam trưởng gật đầu, lão quay người đi đến tiểu viện, người khác cũng theo sát.
Long Quỳ khinh thường nói lầm bầm: "Hôm qua chiến đấu kịch liệt như vậy, những tiểu gia tộc kia chắc bị dọa cho không dám ra ngoài, nói không chừng trừ tiếng động ra thì không biết cái gì nữa."
Người khác nghe thế thì không nói gì, Long Kiệt cũng lắc đầu từ chối cho ý kiến.
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều đồng ý cách nhìn của Long Quỳ, đi hỏi cũng tránh bỏ sót đầu mối gì mà thôi.
Rất nhanh, mọi người tới nơi, khi bọn họ vào phòng, thấy trừ Trác Phàm, ba người Lạc gia đều có mặt, còn tập trung gần cửa. Ngoài ra còn có ba người, trong số đó còn có một vị cường giả Thiên Huyền cảnh.
"Chẳng lẽ. . . Tối hôm qua chính là. . ." Ba người Long Cửu thầm run lên trong lòng, bước nhanh đến trước mặt Lôi Vân Thiên, ôm quyền thi lễ.
"Không biết huynh đài là. . ." Long Cửu nghi ngờ hỏi, thầm nghĩ, từ lúc nào mà Lạc gia có cường giả như vậy?
Lôi Vân Thiên không dám thất lễ, vội vã hoàn lễ: "Tại hạ Hắc Phong Sơn, Lôi Vân Thiên, kính ngưỡng đại danh Tiềm Long Các đã lâu. Hôm nay được gặp ba vị trưởng lão, thật sự là hạnh ngộ!"
Nghe được lời này, Long Cửu rõ gật đầu. Thời gian Long Cửu đóng quân ở Phong Lâm Thành không ngắn, cũng biết phân bố gia tộc, thế lực nơi này. Trừ Tôn gia, trước kia cũng chỉ có Lạc gia, Thái gia cùng Hắc Phong Sơn Lôi gia xem như gia tộc nhất lưu ở nơi này.
Đương nhiên, cũng chỉ giới hạn ở tiểu địa phương như Phong Lâm Thành, không thể nào sánh với thất thế gia được. Còn bây giờ, Lôi gia đã xuất hiện một vị cường giả Thiên Huyền cảnh, như vậy sức ảnh hưởng của Hắc Phong Sơn đã không nhỏ như trước kia. Tuy Đoán Cốt cảnh và Thiên Huyền cảnh chỉ kém một cấp, nhưng chỉ cần có cao thủ Thiên Huyền cảnh tọa trấn, gia tộc này tối thiểu nhất cũng có thể trở thành gia tộc nhị lưu trên đại lục.
"Lôi gia chủ, không biết các ngươi. . ." Long Cửu nhìn tất cả mọi người tụ tập trước của phòng Trác Phàm, không hiểu ra sao.
Lôi Vân Thiên buồn bã nói: "Trác quản gia tối hôm qua bị thương nặng, bây giờ còn chưa biết sinh tử. . ."
"Cái gì, hôm qua nơi này cũng bị tập kích?" Tam trưởng lão không khỏi giật mình kêu lên. Hắn vẫn cho là đám người U Minh Cốc đã bị Long Quỳ cùng Long Kiệt ngăn lại.
"Chẳng lẽ, bọn họ chuẩn bị hai đội nhân mã?"
"Hừ." Lúc này, Long Quỳ khinh thường nói: "Trác Phàm không phải rất ngông cuồng sao, còn tuyên bố nói trong vòng mười năm vượt qua bảy thế gia. Kết quả chỉ có mấy tên tiểu mao tặc đến, nhiều người như vậy đều không sao, chỉ mỗi hắn bị thương, thật vô dụng!"
Nghe vậy, Lạc gia cùng Lôi gia đều hung hăng trừng mắt nàng, Long Quỳ thờ ơ trợn trắng mắt lại, đầy vẻ khinh miệt.
"Tiểu Quỳ, im ngay." Long Cửu quát lên, Long Quỳ mới không tình nguyện quay mặt sang chỗ khác.
Long Cửu áy náy nói: "Xin lỗi, nha đầu này không hiểu chuyện, ngươi đừng thấy lạ.