Thế rồi, hắn mở hộp cơm của Lạc Vân Thường ra, lại nhìn một nửa thức ăn đều đã cháy đen.
"Ây. . . Ta thấy hay là ta ăn cái này đi." Trác Phàm chỉ chỉ sang hộp cơm của Lôi Vũ Đình, Lôi Vũ Đình liền nở nụ cười rực rỡ.
Nhưng mà, tay Trác Phàm còn chưa đưa tới, Lạc Vân Thường đã lại đặt mạnh hộp cơm thêm lần nữa, vẻ mặt u oán nhìn hắn: "Ngươi vừa mới nói rồi mà, ngươi dùng cả hai."
Trác Phàm nhìn nhìn lại chỗ thức ăn khét lẹt của Lạc Vân Thường, nhất thời do dự. Nhưng nhìn ánh mắt dưng dưng đầy mong chờ của nàng, Trác Phàm thực sự không đành lòng cự tuyệt, đành phải gật đầu: "Tốt a, cùng ăn vậy."
Nghe được lời này, Lạc Vân Thường cười vui vẻ, ánh mắt cong thành một vầng loan nguyệt, Lôi Vũ Đình lại khinh thường bĩu môi.
"Ăn của ta trước." Lạc Vân Thường vội vàng nói.
"Không, ăn của ta trước." Lôi Vũ Đình chặn lại nói.
Ánh mắt hai nữ tử chiếu thẳng vào nhau, bên trong như có điện mang nhấp nháy.
Trác Phàm buồn bực, trước lúc hắn bế quan, hai người này đâu có đến mức, làm sao mới không lâu đã thế thành nước lửa như này? Hắn vẫn không rõ, hai người biến thành như bây giờ, rốt cuộc là bởi vì người nào.
"Tới trước nếm trước, ta nếm của Lôi cô nương trước." Trác Phàm khoát tay nói, rồi ăn một miếng Lôi Vũ Đình đồ ăn. Lôi Vũ Đình nhìn chằm chằm vào hắn, chờ đợi cảm nhận của hắn.
Trác Phàm dựng thẳng lên ngón tay cái, lớn tiếng khen: "Tay nghề tốt lắm!"
Nghe vậy, Lôi Vũ Đình lập tức cười tươi như một đóa hoa, bên cạnh, Tiểu Thúy ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Tiểu thư nhà ta mười tuổi đã có thể xuống bếp, toàn bộ Phong Lâm Thành không ai có tay nghề vượt qua tiểu thư nhà ta."
Lôi Vũ Đình ngượng ngùng, nhưng miệng lại nở nụ cười hạnh phúc.
Lạc Vân Thường không khỏi quyệt miệng nói: "Trác Phàm, mau thử của ta."
Trác Phàm gật đầu, ăn một miếng trong khay thức ăn của Lạc Vân Thường, nhưng vừa đưa vào trong miệng, lại không chút do dự mà phun ra ngoài.
"Độc dược còn ngon hơn thứ này." Trác Phàm không chút lưu tình nói, ngay sau đó cầm lấy hộp cơm của Lôi Vũ Đình, "Ta vẫn nên ăn cái này đi."
Nghe thế, Lôi Vũ Đình cười đến nở hoa, Lạc Vân Thường thì rưng rưng nước mắt.
"Oa, thơm quá a!" Lúc này, Lạc Vân Hải xông đến quát to, kinh hỉ nói: "Trác đại ca, ngươi xuất quan rồi, còn có nhiều đồ ăn ngon như vậy, cho bé một miếng đi."
"Đi đi chỗ khác chơi, ăn cái của tỷ tỷ ngươi ấy." Trác Phàm vẫy tay đuổi Lạc Vân Hải đi.
Lạc Vân Hải u oán nói: "Tỷ ta có biết nấu nướng đâu chứ, ngay cả phòng bếp ở đâu, tỷ ấy cũng cũng không biết."
Vừa mới nói xong, Lạc Vân Thường liền cần lấy hộp cơm chạy một mạch ra ngoài, mọi người còn có thể thấy rõ những giọt nước mắt rơi trên đất.
“Ơ, ta nói sai cái gì sao?" Lạc Vân Hải nghi ngờ nhìn mọi người.
"Ngươi không nói sai, chỉ là không đúng lúc." Trác Phàm vừa ăn vừa nói: "Ta đi Tiềm Long Các một chuyến, các ngươi ở lại đây, đừng ra ngoài, để phòng người U Minh Cốc còn chung quanh đây."
Lạc Vân Hải cùng Bàng thống lĩnh gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Lôi Vũ Đình, thấy sắc mặt nàng ửng hồng, Tiểu Thúy kích động nói: "Tiểu thư, quá tốt rồi, xem ra Trác quản gia vừa ý tiểu thư hơn."
Lôi Vũ Đình cười không nói, chỉ gật đầu nhẹ.
Cùng một thời gian, tại Đế Đô, trong hoàng thành.
Trong một gian thư phòng khí thế rộng rãi, có hai người ngồi song song, đại khái hơn bốn mươi tuổi, thân mang áo bào trắng tơ vàng, mặt như quan ngọc, hai bên ria mép thường thường lắc lắc, như vĩnh viễn tràn ngập ý cười.
Người còn lại là một lão hán trên dưới năm mươi, sắc mặt âm trầm. Một đôi mắt to như chuông đồng tràn ngập tụ khí.
Dù chỉ có hai người trong một không gian, nhưng không ai nhìn ai, như thể đối phương không tồn tại.
Khụ khụ khụ. . . Bỗng nhiên, một tiếng ho khan già nua, một lão giả mặc kim bào khom lưng đi tới, người này đại khái hơn bảy mươi tuổi, phía trên áo choàng còn thêu chín đầu Kim Long.
"Tham kiến bệ hạ!" Thấy lão nhân đến, hai người vội vàng đứng lên, khom người nói.
Lão nhân khoát tay, lại ho khan vài tiếng, rồi ngồi xuống đối diện bọn họ, cau mày nói: "Tiềm Long Các avf U Minh Cốc đều là ngự hạ thất thế gia, trụ cột của Đế Quốc, không biết lần này vì sao các ngươi lại tới gặp trẫm?"
Lão nhân này, chính là Hoàng Đế Thiên Vũ Đế Quốc!
"Khởi bẩm bệ hạ, một tháng trước Tiềm Long Các giết hai đại trưởng lão U Minh Cốc ta, phá hư hiệp nghị giữa thất thế gia, xin bệ hạ làm chủ, nghiêm trị Tiềm Long Các!" Người áo đen kia vội vàng ôm quyền, khóc kể lể.
Người trung niên kia cười lạnh nói: "U Vạn Sơn, ngươi nói mà không cảm thấy ngại sao? Trưởng lão U Minh Cốc ngươi tự tiện xông vào lãnh địa Tiềm Long Các ta thì sao, rốt cuộc là ai phá hư hiệp nghị giữa bảy nhà?"
"Đệ tử U Tuyền trong cốc ta bị giết tại Phong Lâm Thành, ta phái trưởng lão đi điều tra thì sai sao?" U Vạn Sơn hung tợn nói, "Long Dật Phi, ngươi chính là đang mượn cớ trả thù chuyện hai mươi năm trước."
"Ha ha ha. . . Trả thù thì sao? Hai mươi năm trước, Cửu trưởng lão Tiềm Long Các ta bị các ngươi lừa đến Lạc Diệp Thành, hủy Thần Nhãn của hắn. Các ngươi nói hắn phạm hiệp nghị bảy nhà, tự ý xông vào địa bàn các ngươi, ta đã không nói gì. Lần này là trưởng lão của các ngươi chạy đến lãnh địa của chúng ta, còn đi hẳn bốn người, đây là điều tra sao?"
"Đủ rồi dcm!" Hoàng đế quát lạnh, trong đôi mắt già nua vẩn đục ít dần hiện ra vẻ sát phạt lăng lệ: "Chuyện này, song phương đều có lỗi. Truyền ý chỉ của trẫm, Tiềm Long Các lui ra khỏi Phong Lâm Thành, chỗ đó sau này không còn là lãnh địa của các ngươi, người của U Minh Cốc và Tiềm Long Các từ nay cũng không được bước vào Phong Lâm Thành một bước."
"Bệ hạ!" Hai người cùng nhau ôm quyền, nhưng hoàng đế lại phất ống tay áo, quát lạnh: "Cứ như vậy đi, lui ra. Sau này trẫm không muốn thấy bảy nhà có bất kỳ phân tranh gì."
"Vâng!" Hai người tuy đêỳ không cam lòng, nhưng không có cách nào, chỉ có thể cúi người hành lễ, rồi lui xuống.
Đợi hai người rời đi, trong mắt hoàng đế đột nhiên lóe lên tinh quang, thản nhiên nói: "U Minh Cốc thế mà lại đến Phong Lâm Thành, xem ra bọn họ đã biết mật lệnh ngàn năm trước."
Hoàng đế cười gật đầu: "Xem ra . . Kế hoạch kia phải được khởi động, Minh Châu cũng nên toả sáng, ha ha ha. . ."