Từ tiểu viện ra ngoài, Trác Phàm đi đến Tiềm Long Các. Nhưng, hắn chưa vào cửa thì đã dừng bước.
Trước cổng chính Tiềm Long Các có một cái kiệu đang bất động, bốn kiệu phu trước sau đều là Tụ Khí đỉnh phong. Bốn phía còn có 16 tên hộ vệ, tất cả đều là Đoán Cốt cảnh.
Trước kiệu là một vật thể to lớn, thân mang trường sam màu vàng, hình thể mập mạp, khuôn mặt mập mạp đến mức không nhìn thấy cả mắt đâu. Nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng trên bờ vai người này là một cái bánh bao.
Trác Phàm tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cả đời hắn gặp qua không ít người, nhưng kỳ hoa giống như thế này thì là lần đầu.
"Người. . . sao có thể biến thành như này được vậy?"
Trác Phàm thở dài ra một hơi, tiếp tục đi về phía trước, có điều vẫn thỉnh thoảng âm thầm dò xét lại tên mập mạp này, tên mập mạp này có tu vi Tụ Khí thất trọng, hộ vệ bên người lại toàn là cao thủ, chẳng lẽ hắn là người của thất thế gia?
Trác Phàm biết, nếu mập mạp này là thành viên của Tiềm Long Các, thì đã sớm đi vào, còn đứng ngoài cửa làm gì!
"Chờ đã!" Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn vang lên. Trác Phàm quay đầu, thấy tên mập mạp kia đang chạy tới chỗ hắn, mà lại mỗi một bước đều đến như muốn làm cho cả khu vực này xảy ra động đất.
Trác Phàm kinh sợ nói: "Ngươi. . . Tìm ta có việc?"
"Hắc hắc hắc. . . Ngươi là người của Tiềm Long Các sao?" Bàn tử đi đến trước mặt Trác Phàm, cười chất phác nói, thế nhưng không cười còn tốt, hắn vừa cười lên thì hai mắt vốn đã khó nhìn, nay càng biến mất.
Trác Phàm lắc đầu vì tướng mạo kinh thiên địa khiếp quỷ thần, thản nhiên nói: "Ta chỉ là có giao tình với Tiềm Long Các, chứ không phải là người của bọn họ."
"Há, vậy cũng tốt, tóm lại có thể vào là được." Bàn tử gật đầu, sau đó nở một nụ cười ấm áp: "Có thể phiền huynh đài giúp một chuyện nhỏ hay không, xin huynh đài đi chuyển cáo đến Long Quỳ tiểu thư, một ngày nàng không ra gặp ta, ta sẽ ngủ luôn ở nơi này, không đi đâu hết."
Nghe thế, Trác Phàm mới rõ ràng tất cả. Thì ra con lợn này là người theo đuổi Long Quỳ. Nghĩ tới đây, Trác Phàm suýt nữa không nhịn được mà ngửa mặt lên trời cười to. Một nữ nhân luôn luôn cao ngạo như Long Quỳ, không ngờ lại có quan hệ với người này.
"Không có vấn đề, ta sẽ kêu nàng tới gặp ngươi." Trác Phàm cố nén ý cười, vỗ ngực nói, tên mập mạp vội vàng cảm kích chắp tay nói: "Làm phiền huynh đài."
Trác Phàm bước nhanh vào Tiềm Long Các, bởi vì hắn sợ ở lại thêm một lúc thì sẽ không chịu nổi mất. Nếu vì thế lại đắc tội đại thế lực, vậy thật quá oan ức.
Rất nhanh, Trác Phàm tìm được Long Quỳ đang đi dạo, liền lên tiếng chào hỏi: "Long tiểu thư, nhiều ngày không gặp, ngươi có khỏe không?"
"Hừ, lẽ ra rất khỏe, nhìn thấy ngươi thì không còn khỏe nữa." Long Quỳ hừ lạnh. Trác Phàm cũng không để ý, thản nhiên nói: "Cửu ca có đó không, ta muốn gặp hắn."
"Không có!" Long Quỳ trợn mắt, lạnh lùng nói.
Trác Phàm nhìn kỹ nàng, trông không giống như là nói dối, hơn nữa lại không thấy cả Long Kiệt, nên có vẻ như đã đi làm việc với Long Cửu.
Đã vậy thì để hôm khác nói cũng được. Có điều, chuyện mà mập mạp dặn dò, hắn cũng cần làm, mấu chốt nhất là có thể trọc ghẹo tiểu cô nương luôn cao ngạo này, tiêu khiển thời gian vui vl thế này, cớ sao mà không làm?
Nghĩ đến đây, Trác Phàm đột nhiên nở một nụ cười quái dị.
"Ngươi làm sao vậy?" Long Quỳ nhướn mày, kỳ quái nói.
"Không có gì." Trác Phàm khoát tay, cười nói: "Bên ngoài có một soái ca vừa có tiền vừa đẹp trai nhờ ta chuyển lời tới cho ngươi. Nếu ngươi không ra gặp hắn, hắn sẽ không đi."
"Ấy, Long tiểu thư, hắn là ai vậy?" Trác Phàm huých nhẹ Long Quỳ, mập mờ hỏi.
Long Quỳ đương nhiên biết người bên ngoài kia là ai, cũng biết Trác Phàm đang giễu cợt nàng mà giận dữ đến phát run, cuối cùng không để ý tới hắn, bước nhanh ra ngoài. Trác Phàm thì cười lớn đi theo.
"Tên mập mạp chết bầm, ta không phải đã sớm nói với ngươi, ta sẽ không đáp ứng lời cầu hôn của ngươi, ngươi còn chết ì ở chỗ này làm gì?" Long Quỳ người chưa đến, lời đã đến, làm cho tên mập mạp lòng đang đầy hoan hỉ lại cấp tốc xẹp xuống.
"Long Quỳ muội muội, mười tuổi ta đã cầu hôn ngươi, bây giờ đã rồi 20, cả 10 năm, đã cầu hơn một ngàn lần, chẳng lẽ ngươi không cảm động chút nào sao?"
"Cảm động, đương nhiên cảm động!" Long Quỳ còn chưa lên tiếng, Trác Phàm đã xông đến, vỗ vỗ vai hắn, rồi nhìn Long Quỳ nói: "Long Quỳ tiểu thư, vị nhân huynh này si tình như thế, ngươi sẽ không tìm được ai tốt hơn hắn đâu, ngươi nên đáp ứng hắn đi."
Nói tới một câu cuối cùng, Trác Phàm suýt chút đã cười ra tiếng, mập mạp lại cảm kích nhìn Trác Phàm, mảy may không nghe ra ý giễu cợt.
Long Quỳ nghe hai người kẻ xướng người hoạ mà tức đến nổ phổi. Thế nhưng nàng bỗng nhiên nảy ra ý hay, bèn nở một nụ cười quyến rũ.
Đây là lần thứ nhất Long Quỳ cười, cho dù là Trác Phàm cũng không khỏi cảm thấy ngẩn ngơ, mập mạp còn chảy ròng ròng nước miếng.
"Thông ca, từ nhỏ đến lớn ngươi đối xử với ta rất tốt, sao ta có thể không hiểu tâm ý của ngươi? Thế nhưng, bây giờ trong lòng tiểu muội đã có người khác. . ."
"Cái gì, hắn là ai?" Bàn tử nghe vậy thì biến sắc, trong đôi mắt nhỏ chợt lộ ra sát ý.