Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 658 - Chương 658: Phủ Đại Tế Ti(1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 658: Phủ đại tế ti(1)

Về sau, mọi người lại rảnh rỗi trò chuyện thêm vài câu, sau đó thái tử mới chậm rãi đứng dậy bái hạ, hài lòng rời đi. Mà Trác Phàm cũng mười phần hớn hở tiễn hắn đưa ra tận ngoài cửa, khóe môi nhếch lên ý cười khó đoán.

Xem ra thái tử không hề phát hiện mình vừa bị bàn tử đem bán, mà còn xuân phong đắc ý.

Bất quá, cứ như vậy không không thu lễ vật của người ta, Trác Phàm vẫn có chút ngại ngùng.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn, là do tên mập mạp kia đem đại ca hắn kéo vào trong khe cống ngầm, không quan hệ gì tới hắn. Về phần lời hứa hiệu lực vì Thiên vũ thì không có vấn đề, dù sao ngày sau đế quốc này còn không biết sẽ thuộc về ai đâu, hừ hừ...

Trong lòng một trận cười lạnh, Trác Phàm đưa mắt nhìn theo thân ảnh hai người đang dần dần biến mất, mới đắc chí vừa lòng quay trở lại.

Mà hai vị hoàng tử còn chưa đi ra hơn một trăm thước, thái tử đã hướng bàn tử ôm một quyền, cười nói: “Tam đệ, lần này đa tạ ngươi đi cùng vi huynh tới đây, nếu không, lấy tính cách cao ngạo của Trác quản gia, vi huynh cho dù là thái tử chi tôn, cũng khó mà có thể kết bạn với hắn a!”

“Đại ca đừng nói như vậy, chúng ta thế nhưng là huynh đệ ruột thịt, nếu như có chuyện, tự nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau một chút!” Bàn tử vỗ vỗ bộ ngực phì nộn, mười phần giảng nghĩa khí nói to.

Thế nhưng rất nhanh, hai con mắt nhỏ xíu của hắn liền đảo quanh, thì thào lên tiếng: “Thế nhưng đại ca, không phải ngày thường ngài vẫn luôn phản đối chuyện chúng ta kết giao cùng các ngự hạ thế gia à, làm sao lần này...”

Thở dài một hơi, thái tử bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi cho rằng vi huynh nguyện ý làm trái ý chỉ phụ hoàng, kết giao cùng các ngự hạ gia tộc sao? Chỉ bất quá... Ai, phụ hoàng đã cao tuổi, những năm gần đây quản lý triều chính càng ngày càng tệ. Mà Lạc gia cùng Đế Vương Môn, thế như nước lửa, rất dễ khiến cho Thiên Vũ hỗn loạn, chắc chắn sẽ làm cho phụ hoàng lo lắng. Thân là nhi tử, tự nhiên phải thay cha giải ưu. Cho nên ta mới muốn cùng Lạc gia tạo quan hệ, vào thời điểm then chốt cũng dễ làm dịu mâu thuẫn giữa song phương, giữ cho Thiên Vũ một mảnh thái bình thịnh thế!”

“Há, đại ca thật sự là vì nước vì dân vì phụ hoàng mà lo lắng hết lòng hết sức, tiểu đệ thật sự là cực kỳ bội phục a!” Vũ Văn Thông ôm quyền, tỏ vẻ kính phục, trịnh trọng nói: “Đại ca, về sau phàm là ngươi có bất cứ chuyện gì cứ việc phân phó, tiểu đệ nhất định sẽ muôn lần chết không từ, tận lực làm việc thỏa đáng, coi như vì ngươi phân ưu, vì Thiên vũ cùng phụ hoàng góp chút sức mọn!”

Khen ngợi gật đầu, thái tử vỗ vỗ đầu vai hắn, kích động nói: “Tam đệ, ngươi có thể có phần tâm ý này, đại ca liền thập phần vui mừng. Phàm là lão nhị có một nửa tâm tư như ngươi, ta nghĩ ba huynh đệ chúng ta hẳn là sẽ thực sự làm được, huynh đệ đồng lòng, lợi đồng tâm. Đáng tiếc, ai...”

“Đại ca không cần ưu thương, nhị ca sớm muộn cũng sẽ minh bạch khổ tâm của ngươi!” Bàn tử nắm chắc tay thái tử, lộ ra ánh mắt kiên định.

Thái tử cười một tiếng đắng chát, khẽ gật đầu: “Chỉ hy vọng như thế đi...”

“Được rồi, tam đệ, đại ca còn phải trở về hoàng thành giúp phụ hoàng xử lý chút công văn, chúng ta liền ở đây tách ra đi!” Thái tử nhìn xem sắc trời, hướng bàn tử ôm quyền nói.

Bàn tử cũng vội vàng ôm quyền, gật đầu lên tiếng: “Vâng, đại ca vất vả, cáo từ!”

Nói xong, hắn liền mang theo một đội nhân mã, chọn một hướng khác rời đi.

Nhìn một thân mập mạp dưới ánh mặt trời tươi đẹp rời đi, thái tử tươi cười đầy vẻ cưng chiều. Nhưng khi bóng người như tòa núi nhỏ kia hoàn toàn biến mất, sắc mặt thái tử lại dần dần trở nên lạnh nhạt, thậm chí trong mắt còn lộ ra một tia căm ghét trần trụi.

“Tên mập mạp chết bầm này, nói cũng thật nhiều!”

Ánh mắt khẽ híp lại một cái, thái tử lấy ra một cái khăn tay trắng tinh, hung hăng chà chà lên bàn tay bị bàn tay đầy mỡ của bàn tử nắm qua, sau đó vung tay, không hề tiếc rẻ mà ném đi.

Sau đó hắn liền mang theo đám tùy từng đi đến một con hẻm u ám. Chờ đến khi hắn tiến vào trong bóng tối, ở nơi đó đã có ba đạo nhân ảnh đang đứng chờ.

“Gia Cát thừa tướng, Bản Điện tại đây hữu lễ!” Thái tử chậm rãi cúi đầu với người đứng giữa, đạm mạc lên tiếng.

Ba người kia chính là thừa tướng Gia Cát Trường Phong, còn có hai bảo tiêu cận thân của hắn, Âm Dương song lão.

Ria mép khẽ run động, Gia Cát Trường Phong cười khẽ, nói: “Thái tử điện hạ, nhìn ngươi một bộ xuân phong đắc ý, mọi chuyện hẳn là rất thuận lợi đi.”

“Coi như thuận lợi, bất quá thái độ của Trác Phàm lại quá mức ngạo mạn, khiến Bản Điện rất tức giận, nhưng lại không có chỗ phát tác!” Lạnh hừ một tiếng, sắc mặt thái tử âm trầm.

Nhịn không được cười một tiếng, Gia Cát Trường Phong từ chối cho ý kiến, lắc lắc đầu: “Điện hạ, ngươi trước hết cứ nhịn một chút đi. Trác Phàm thiếu niên đắc chí, từ khi xuất đạo đến nay chưa từng bại trận, coi như là Lãnh Vô Thường cũng bị hắn chơi lại một vố, mặt mày xám xịt. Hắn cuồng ngạo một chút, cũng là nên thế. Người có tài đều là như thế mà!”

“Thế nhưng... Người kiêu căng như thé, tương lai thật sự có thể thay thế ngài, trở thành thừa tướng chi tôn sao?” Nhíu mày một cái, thái tử không thể tin nói.

Đạm mạc gật đầu, Gia Cát Trường Phong mười phần khẳng định:

“Thiên hạ đệ nhất đại quản gia, ngài chắc hắn cũng tự mình nghe được hoàng thượng sắc phong. Quản gia của thiên hạ là ai, không phải chính là thừa tướng sao? Bệ hạ đây là đang vì các ngươi trải đường, tìm kiếm phụ tá tài năng cho tân hoàng tương lai! Trác Phàm này tuy hành sự quái đản, khác với lão phu. Nhưng vẫn có một chút giống nhau, đảm nhiệm chức vụ thừa tướng, dư xài!”

“Lời của Gia Cát thừa tướng, Bản Điện đã hiểu trong lòng!”

Hít một hơi thật sâu, thái tử đạm mạc gật đầu, nhưng giữa lông mày vẫn như cũ nhăn thành một đoàn: “Bất quá, tính khí của Trác Phàm này, Bản

Điện lại thật sự chịu không được. Vừa nghĩ tới ngày sau kế thừa ngôi hoàng đế, mỗi ngày đều phải cùng người này cộng sự, thật sự là khiến cho lòng người nổi giận!”

Liếc nhìn hắn một cách chế nhạo, Gia Cát Trường Phong lại bật cười ra tiếng: “Điểm này, hiện tại thái tử điện hạ không cần phải quan tâm, có lẽ... Ngài không có cơ hội này đâu?”

Thân thể bất giác chấn động mạnh, thái tử kinh ngạc nhìn nhìn về phía hắn, cả kinh nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Không có gì, chỉ là lão thần có chút phỏng đoán đối với bệ hạ mà thôi, ha ha ha.

Bình Luận (0)
Comment