đầu cười khẽ một tiếng, trong mắt Gia Cát Trường Phong lóe lên tinh quang, thản nhiên nói: “Phàm là đế vương truyền vị, bình thường đều sẽ đem chuyện ban ân huệ cho người khác, lưu lại cho tân hoàng tới làm. Nhất là đối với các trọng thần trong triều, thậm chí sẽ còn làm chuyện trước giáng chức sau nâng lên, tăng quyền uy cho tân hoàng, lung lạc nhân tâm. Thế nhưng lần này, bệ hạ lại không lưu lại chuyện đề bạt trọng thần, ngược lại còn định trước nhân tuyển cho vị trí thừa tướng, ngươi biết tại sao không?”
Tròng mắt hơi hơi co rụt lại, thái tử đầy mặt kinh nghi, mê mang lắc lắc đầu.
Trong mắt lóe lên một tia khinh miệt, Gia Cát Trường Phong tiếp tục nói: “Đây chính là kế sách, trước chọn ra phụ tá chi thần, sau lựa chọn quân vương. Tình huống như vậy, chỉ có một khả năng, đó chính là giữa ba huynh đệ các ngươi, bệ hạ vẫn chưa quyết định được sẽ truyền lại Đế vị cho người nào. Hoặc là nói, trong lòng bệ hạ, chỉ cần có được sự trợ giúp của Trác Phàm, chọn người nào trong các ngươi đều như nhau. Thái tử điện hạ a, đừng nhìn ngài là thái tử chi tôn, nhưng trong chuyện tranh đoạt hoàng vị, thật sự vẫn không có nửa điểm ưu thế có thể nói, ha ha ha...”
“Sao... Tại sao có thể như vậy...” Không khỏi run rẩy một chút, thái tử suy yếu lùi về sau hai bước, cả người toát mồ hôi lạnh.
“Hiện tại ngươi đã minh bạch, vì sao lão thần đề nghị ngươi thân cận hơn với Trác Phàm rồi chứ. Lấy thần định hoàng, nếu đã cho rằng trong ba huynh đệ các ngươi, người nào lên đều như nhau, như vậy liền xem ai có thể cùng vị đại thần tương lai này phối hợp ăn ý, thân mật chặt chẽ, người đó liền có được ngai vàng. Hiện tại, vị thừa tướng tương lai thế nhưng chính là người sẽ quyết định xem, người nào trong các ngươi có thể trở thành đế vương tương lai a!”
Gia Cát Trường Phong khẽ nhúc nhích ria mép, nhìn về phía thái tử đang có vẻ mặt kinh ngạc, xùy cười ra tiếng: “Đương nhiên, nếu thái tử điện hạ đã cảm thấy không hợp với Trác Phàm, vậy liền từ bỏ hoàng vị đi. Thực ra, làm một Vương gia sống tiêu dao cũng không tệ...”
“Không!”
Thế mà, hắn còn chưa nói hết, thái tử đã vội vàng khoát khoát tay, hét lớn: “Gia Cát thừa tướng, đa tạ ngươi đã nhắc nhở, ta minh bạch ý tứ của ngươi, ta đã biết về sau nên làm như thế nào!”
Nói xong, thái tử liền mang theo tùy tùng thất hồn lạc phách rời đi. Mồ hôi lạnh chảy ra sau lưng đã nhiều đến mức đem áo lót kim sắc làm cho ướt nhẹp.
Nghiêng nhìn bóng người đang lảo đảo rời đi kia dần dần biến mất, Gia Cát Trường Phong hài lòng gật đầu.
Lúc này, lão giả tóc đen đi đến trước người hắn, khó hiểu nói: “Thừa tướng đại nhân, ngài thật sự có ý muốn trợ giúp thái tử chiếm lấy hoàng vị?”
“Trợ hắn? Hừ hừ hừ... Lão phu còn chưa rảnh rỗi tới mức đi làm chuyện may áo cưới cho người khác!”
Trong mắt lóe lên tinh quang, Gia Cát Trường Phong cười lạnh một tiếng nói: “Lão đầu tử đem Lạc gia bưng lên cao như thế, đơn giản là muốn đánh vỡ thăng bằng của thế chân vạc, tọa sơn quan hổ đấu, làm ngư ông đắc lợi. Thế nhưng, lão phu há có thể để hắn toại nguyện? Bây giờ ta đem đám hoàng thất này cuốn vào trong hỗn loạn, để hắn không thể tiếp tục đứng ở thế ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Ha ha ha... Hắn muốn quấy đục vũng nước này, vậy lão phu liền giúp hắn quấy đến càng hồ đồ đi. Để xem, sau cùng là người nào trở thành ngư ông!”
Hai người kia nghe xong, liền liếc nhìn nhau rồi cùng nhau hạ bái: “Thừa tướng anh minh!”
Tại một phương diện khác, sau khi tiễn hai vị hoàng tử rời đi, Trác Phàm một lần nữa trở lại phòng khách, nhóm người Long Dật Phi vẫn luôn một mực trốn tránh cũng đi ra.
Nhìn bóng hai người kia biến mất khỏi cửa chính, Long Dật Phi bất giác cảm thán: “Không nghĩ tới ngay cả dạng người ân cần lễ độ như thái tử cũng bắt đầu kéo bè kết phái. Xem ra, tình thế tại đế đô không thể lạc quan a!”
Đám người còn lại nghe vậy, cũng ào ào gật đầu.
Bọn họ đều là kẻ già đời lăn lộn mấy chục năm, tự nhiên có thể nhìn ra hướng gió thổi lần này có chút không đúng!
Trác Phàm cũng thầm hiểu trong lòng, nhưng lại không nóng nảy. Dù sao hiện tại Lạc gia vẫn đang không ngừng phát triển, nắm giữ quyền chủ động, chỉ cần lấy bất biến ứng vạn biến, thì ai có thể làm gì được bọn họ?
“Trác quản gia, có người tới đưa thiệp mời!” Đột nhiên, Bàng thống lĩnh vội vã chạy tới, rống to.
Trác Phàm liếc nhìn hắn một cái sau đó nhận lấy hai tấm thiệp mời, cúi đầu xem xét, chỉ thấy nội dung trong tấm thứ nhất là từ phủ nhị hoàng tử, liền xùy cười một tiếng: “Thái tử vừa đi, nhị hoàng tử liền tới!”
“Nhị hoàng tử dã tâm bừng bừng, bình thường vẫn luôn thích cùng các đại thế gia âm thầm xã giao, chỉ là lúc trước mọi người đều khinh thường không thèm để ý đến hắn, nhưng bây giờ dường như hắn đã hợp tác cùng U Minh Cốc, chắc là muốn gom góp lực lượng tranh giành hoàng vị đi.”
Mỗ Mỗ nhíu mày, nhìn về phía Trác Phàm khuyên nhủ: “Trác quản gia, chuyện của hoàng thất, tốt nhất là không nên tham dự, miễn cho dẫn lửa thiêu thân!”
“Hừ, ta cũng không sợ dẫn lửa thiêu thân, chỉ là lão nhị này không biết nghĩ gì trong đầu, vậy mà muốn lão tử đi gặp hắn? Cho dù là thái tử cũng tự mình đến bái kiến lão tử a!”
Bĩu môi tỏ vẻ khinh thường , Trác Phàm liền đem thiệp mời xé vụn.
Mọi người thấy vậy thì bất giác cảm thấy một trận xấu hổ, vị Trá;c quản gia này thật đúng là ngưu bức tùy hứng a, thế mà chỉ vì loại lý do này, liền trực tiếp làm quyết định.
Mệt cho bọn họ còn cân nhắc lợi hại được mất, còn nghĩ phải làm sao để không đắc tội hoàng thất, làm sao để uyển chuyển cự tuyệt. Nhưng Trác Phàm lại bá đạo trực tiếp như thế, khiến người ta chỉ có thể nhìn mà thèm a!
“Ừm?”
Sau đó Trác Phàm lại nhìn về phía tấm thiệp mời thứ hai, lại thấy phía trên chỉ viết bốn chữ lớn: “Phủ đại tế ti!”
Đứng thứ ba tứ trụ, bán thần Vân Huyền Cơ!
Tròng mắt nhịn không được mà khẽ co rụt lại, Trác Phàm nhìn tấm thiệp mời kia thật lâu, giữ im lặng.
Không ngờ, hắn còn chưa kịp đi bái phỏng gia tộc thần bí ngàn năm qua vẫn đứnge sừng sững trong Thiên Vũ mà không ngã này, đối phương ngược lại đã trước tìm tới cửa…