Vân gia là gia tộc thần bí nhất trong Thiên Vũ kể từ khi lập quốc ngàn năm qua.
Tuy không phải là công thần khai quốc như ngự hạ thất gia, nhưng vẫn được các đời đế vương nể trọng bảo hộ. Bởi vì gia tộc này có một bản lĩnh kỳ dị, chính là mỗi một thời đại, trong gia tộc này sẽ sinh ra một người mang huyết mạch thần nhân, biết thiên mệnh, đoạn quốc vận.
Tuy loại huyết mạch này không thể tăng cường thực lực của bọn họ, nhưng lại có thể khiến bọn họ nhìn ra được vận mệnh của từng người, hướng đi của đế quốc, bách phát bách trúng!
Có thể nói, đôi mắt của bọn họ chính là thiên địa, có thể nhìn ra quỹ tích vận mệnh mà người bình thường không thể nhìn thấy, giúp cho đế vương đưa ra quyết định chính xác nhất.
Mà người này, cũng sẽ được đế vương mỗi đời phong làm đại tế ti, thăm dò quốc vận.
Tục truyền, vào thời kỳ Thiên Vũ Đế Quốc khó khăn nhất, cũng chính vị đại tế ti này đã đề cử Độc Cô Chiến Thiên làm soái cùng Gia Cát Trường Phong làm tướng cho hoàng đế, ngày hôm nay mới có tứ trụ cùng góp sức xây dựng đế quốc ngày một hưng thịnh.
Mà đại tế ti bây giờ , chính là gia chủ Vân gia đời thứ bảy, có danh xưng bán thần Vân Huyền Cơ!
Hít một hơi thật sâu, Trác Phàm trầm ngâm nửa ngày mới thì thào lên tiếng: “Nghe nói Vân Huyền Cơ này luôn luôn không hỏi thế sự, tạo sao lại đột nhiên tìm tới ta?”
“Trác quản gia, đây là một vị cao nhân. Nếu hắn đã tự mình mời, nhất định là có chuyện trọng yếu muốn chỉ điểm cho ngươi. Ngươi có thể đi, không có chuyện gì đâu.” Mỗ Mỗ nhìn nhìn vào tấm thiệp mời, hai mắt sáng lên, cười nói.
Khẽ nhíu mày, Trác Phàm vừa kỳ dị liếc nhìn Mỗ Mỗ một chút, vừa nhìn về phía đám người còn lại, sau đó đạm mạc gật đầu, không khỏi ngạc nhiên nói: “Các ngươi có vẻ cực kỳ tôn sùng người tên Vân Huyền Cơ này, chẳng lẽ hắn đáng tin cậy như vậy sao?”
“Đó là đương nhiên, Vân Huyền Cơ này tại Thiên Vũ có thể coi là một cái dị số. Vô luận là hoàng đế, Gia Cát Trường Phong, Độc Cô Chiến Thiên hay là gia chủ ngự hạ thất gia, chỉ cần người nào có chỗ mê hoặc, đều sẽ đến cửa thỉnh giáo, hắn cũng sẽ chỉ điểm cho từng người. Lúc trước tại hạ đã từng đến đó bái phỏng, nghe quân một lời, quả thật tự nhiên hiểu ra a!”
Long Dật Phi cười gật gật đầu, vẻ mặt như đang nhớ lại một chuyện gì rất vui vẻ.
Lần này, Trác Phàm càng thêm kỳ quái, kinh ngạc nói: “Loại giang hồ thuật sĩ, yêu ngôn hoặc chúng, lại còn cùng các thế gia thường xuyên lui tới, có lẽ chỉ cần một câu liền có thể dao động nền tảng lập quốc. Dạng người như vậy, hoàng đế thế mà còn có thể giữ lại?”
Trác Phàm minh bạch trong lòng, loạn thế sinh anh kiệt, thịnh thế sát thuật sĩ!
Vốn dĩ thiên hạ đang êm đẹp, bình an vững vàng, thế nhưng người này chỉ cần thuận miệng nói vài câu liền khiến thiên hạ đại loạn, không phải sẽ làm cho đế quốc bị chấn động sao?
Cho nên mỗi lần có người dựa vào lời nói của thuật sĩ, kêu gào mình là khai quốc đế vương thiên mệnh sở quy, một khi có đủ lực lượng , nắm được thiên hạ, thì việc đầu tiên người này làm cũng chính là giết chết thuật sĩ, trừ đi hậu hoạn.
Hắn cũng không muốn người khác lại dựa vào lời đồn đại này, đoạt đi thiên hạ của hắn!
Bởi vậy, Trác Phàm đối với cái gọi là thiên mệnh chi ngôn, tuyệt đối chẳng thèm ngó tới. Lúc trước, mỗi lần Hoàng Phủ Thanh Thiên ở trước mặt hắn kêu gào cái gì mà thiên mệnh sở quy, đế vương chi mệnh, hắn cũng chỉ cười một tiếng, trong lòng thầm chửi một câu đần độn mà thôi.
Nhưng bây giờ, Vân gia chẳng những đem cái nghề đoán mệnh này một đường phát dương quang đại, còn làm đến mức vô cùng quyền uy. Cho dù là thế lực bên địch hay bên bạn, toàn bộ đều có thể đến nhà, cầu y hỏi thuốc. Rõ ràng là đã phạm vào cấm kỵ của hoàng thất, thế nhưng hoàng đế lại không diệt trừ bọn họ, còn một mực nuôi dưỡng một ngàn năm, cũng thật sự là quái dị.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Trác Phàm, chưởng sự các nhà đều liếc nhìn nhau, rồi cùng cười to.
“Ha ha ha... Trác quản gia ngươi có chỗ không biết, Vân gia vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, quan hệ cùng các nhà, đều chỉ là đãi khách, lại không cùng các nhà thâm giao, càng không tham dự vào phân tranh trong triều, cho nên vẫn luôn đứng ở thế trung lập, ngàn năm qua vẫn chưa từng có một vị gia chủ nào vượt qua lôi trì một bước, đây cũng là chỗ khiến cho hoàng thất cảm thấy yên tâm nhất. Hơn nữa, Vân gia cùng khác với những giang hồ thuật sĩ kia, người đảm nhiệm chức vụ tế ti mỗi đời đều tuân theo một câu tổ huấn, đại đạo ngàn vạn, thiên mệnh vô thường, thay đổi trong nháy mắt, nhân định thắng thiên!” Khóe miệng hơi vểnh lên, Tạ Khiếu Phong thản nhiên nói.
Trác Phàm cẩn thận suy nghĩ, thưởng thức câu nói này, nhưng lại bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười ra tiếng: “Cái này không phải là như không nói gì hết a, đến sau cùng còn phải dựa vào chính mình!”
“Không sai, chính là như thế! Cho nên lời hắn nói, chỉ là giúp ngươi chọn ra một con đường mà thôi. Cuối cùng, có thể thành công hay không, vẫn là dựa vào chính mình, đây chính là chỗ cao minh nhất của Vân gia.” Long Dật Phi cười lớn một tiếng, sờ sờ hai chòm râu, giải thích nói.
Mí mắt hơi động một chút, Trác Phàm đột nhiên bật cười: “Ta lại cảm thấy, vị này chính là một tên lừa đảo. Bất quá, có thể lừa gạt được nhiều kiêu hùng như vậy, coi như cũng có chút bản sự, ta thực sự không thể không đi gặp! Nếu như được, còn phải học thêm một hai chiêu, về sau dùng trên người các ngươi!”
“Hắc hắc hắc... Vậy thì tốt quá, nếu ngươi thực sự học được, về sau chúng ta sẽ tìm ngươi nhờ chỉ điểm sai lầm, ha ha ha...” Mọi người nhìn nhau, sau đó lại cùng cười to.
Cánh tay cầm thiệp mời của Trác Phàm khẽ run run, trong mắt lại phun trào tinh quang.
Tuy hắn trên miệng nói Vân gia là giang hồ thuật sĩ, nhưng trong lòng lại hết sức rõ ràng, ngay cả dạng người khôn khéo như hoàng đế cùng Gia Cát Trường Phong cũng thành tâm bái phục, làm sao có thể đơn giản được?
Hắn thật sự không thể không đi gặp một phen!
Nghĩ tới đây, Trác Phàm liền vội vàng ôm quyền từ biệt mọi người, hướng về phía phủ tế tự rời đi. Chỉ sau khoảng một phút, hắn đã đi tới trước cửa một tòa phủ đệ to lớn. Phía trên treo một tấm bảng gỗ viết bốn chữ:
“Phủ đại tế ti”!
Chỉ bất quá, so với thân phận là người thứ ba trong tứ trụ, cánh cửa này lại có chút quá mộc mạc.
Xem ra... Vân gia ngàn năm qua hưởng thụ cao vị, nhưng lại vô cùng thanh liêm.
Khẽ gật đầu, Trác Phàm cất bước tiến lên, gõ gõ vòng đồng trên cửa phát ra mấy tiếng bang bang bang nặng nề. Chỉ chốc lát sau, liền nghe một tiếng cọt kẹt, cánh cửa nặng nề được mở ra, một đồng tử tầm , tuổi đi ra cửa, liếc nhìn Trác Phàm một chút, hơi hơi khom người, cung kính nói: “Không biết tiên sinh là người nào, tới đây có chuyện gì?”
“Ta chính là một thương khách từ nơi khác, nghe nói đại tế ti biết thiên mệnh, đoạn mệnh đồ, cho nên đặc biệt tới bái phỏng, lĩnh giáo một hai!” Trác Phàm thấy đồng tử này tuy không biết thân phận của mình nhưng lại lễ độ như vậy, bất giác cũng ôm quyền, muốn thăm dò một phen.