Thế nhưng sau khi đồng tử kia nghe xong liền khẽ nhíu mày, dùng đầu ngón tay bấm đốt một lúc, rồi tỏ vẻ áy náy khom người nói: “Khách nhân thứ lỗi, gia chủ nhà ta trong ba ngày tiếp theo đều có khách quý đến thăm, tha thứ không thể tiếp đãi. Hay là ba ngày sau ngài lại đến, ta cho ngài cái danh vị dự phòng!”
Nhướng mày một chút, Trác Phàm liếc nhìn đồng tử một chút, trong lòng âm thầm gật đầu.
Vân gia quả nhiên bất phàm, ngồi ở vị trí cao nhưng vẫn gần gũi như thế, ngay cả tiểu hài tử cũng hiểu biết lễ nghĩa như thế, nhưng lại có chút thiếu giao dưỡng. Nếu là hộ vệ cho Lạc gia, thấy có một tên tiểu nhân không liên quan muốn gặp Trác đại quản gia nhà bọn họ, sớm đã dùng một bàn tay vỗ bay tên kia ra ngoài, đâu rỗi hơi nói nhảm nhiều như vậy?
Bất quá cái này cũng thể hiện, Vân gia xem ra cũng là một gia tộc lấy đức phục người, thật sự khác với đám thuật sĩ thế tục.
“Ha ha ha... Tiểu gia hỏa, không đùa ngươi nữa. Thực ra là ta được mời đến đây, đây là thiệp mời!” Hung hăng xoa bóp khuôn mặt nhỏ béo ục ịch của đồng tử kia, Trác Phàm bất giác cười lớn một tiếng, đem thiệp mời lấy ra.
Đồng tử kia nhìn thấy, hai mắt sáng lên, một lần nữa khom người bái nói: “Nguyên lai là Trác tiên sinh được bệ hạ sắc phong thiên hạ đệ nhất đại quản gia đến, không có từ xa tiếp đón, mong rằng thứ tội. Gia chủ nhà ta đợi chờ đã lâu, xin mời đi theo ta.”
Nói xong, đồng tử kia liền ở phía trước dẫn đường, Trác Phàm cười nhạt đi theo sau lưng.
Chỉ chốc lát sau, hai người xuyên qua từng đạo đình đài thủy tạ, sau đó dừng lại trước mặt một tòa kiến trúc cao lớn. Trác Phàm ngửa mặt lên trời xem xét thì thấy nơi này cao chừng mấy chục trượng.
“Đây là đài xem tinh tượng của phủ tế tự ta, hiện tại gia chủ đang ở một gian phòng khác tiếp khách, xin ngài chờ cho một lát, ta đi thông báo!” Đồng tử kia một lần nữa khẽ khom người, cười nói.
Trác Phàm khẽ gật đầu, ngừng chân đứng đợi, sau đó đồng tử kia liền rời đi.
Một phút sau, Trác Phàm đứng ở chỗ này nhìn quanh bốn phía, buồn bực ngán ngẩm. Đột nhiên có tiếng rống to phẫn nộ ẩn ẩn truyền vào lỗ tai hắn.
Khẽ chau mày, Trác Phàm thầm nghĩ, thanh âm này sao lại quen tai như thế?
Sau đó hắn liền lần theo thanh âm, vòng qua đài xem tinh tượng, đi vào bên trong. Chỉ chốc lát sau, liền đi đến một gian phòng có cửa đang khép hờ. Mà đồng tử mới rời đi kia lại đang quỳ sát trước phòng, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Có lẽ là sợ quấy rầy gia chủ cùng khách nhân trò chuyện, mới một mực chờ ở chỗ này đi.
“Trác tiên sinh, ngươi...” Đồng tử kia nhìn thấy Trác Phàm đến, bất giác giật mình, nhỏ giọng kêu lên. Nhưng Trác Phàm lại làm dấu im lặng, để hắn đừng nói chuyện, chính mình lại ở trong ánh mắt kinh hãi của đứa bé kia, vụng trộm đi đến trước cửa, theo khe cửa nhìn vào trong.
Hắn muốn nhìn xem, vị khách mà Vân Huyền Cơ đang tiếp đến tột cùng là ai?
Thế nhưng không nhìn thì thôi,vừa nhìn xong, hắn cũng bất giác cả kinh nhướng mày!
Nguyên lai trong gian phòng này có ba người, ở vị trí chủ tọa là một vị lão giả tóc trắng, dáng người tiên phong đạo cốt, đang khẽ nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh, hẳn là đại tế ti Vân Huyền Cơ, đứng thứ ba trong tứ trụ.
Mà hai vị còn lại, Trác Phàm không thể quen thuộc hơn, chính là môn chủ Đế Vương Môn, Hoàng Phủ Thiên Nguyên cùng đại quản gia của hắn, Thần Toán Tử, Lãnh Vô Thường.
Giờ khắc này, Hoàng Phủ Thiên Nguyên đang nổi trận lôi đình, vỗ bàn hét lớn: “Đại tế ti, ngài luôn luôn thần đoạn thiên mệnh, chưa từng sai lầm. Nhưng lần này, tại sao lại chênh lệch lớn đến như thế?”
“Đúng vậy a, Thần Toán Tử ta cũng chỉ có thể nhìn được nhân tâm, lại tính không được thiên mệnh. Trên một điểm này, lão phu đối với đại tế ti quả thực vô cùng kính nể!” Lãnh Vô Thường vừa chắp tay, vừa thở dài, nói: “Thế nhưng lần này, sai lầm của đại tế ti lại làm cho lão phu khó mà chấp nhận được. Hai mươi năm trước, chúng ta tới đây thỉnh giáo, chính ngài đã nói đại công tử nhà chúng ta có đế vương chi tướng, có điềm báo khai lập thịnh sự! Nhưng bây giờ lại...”
Chậm rãi gật đầu, Vân Huyền Cơ vẫn không mở mắt, chỉ là cảm thán nói: “Không sai, đại công tử quý môn, quả thật là có được địa long chi tướng hiếm có, chỉ cần qua được ba kiếp, tiền đồ ngày sau bất khả hạn lượng!”
“Ba kiếp nào?” Hung hăng cắn môi, Hoàng Phủ Thiên Nguyên oán hận nói.
Trầm ngâm một trận, Vân Huyền Cơ đạm mạc lên tiếng: “Ba kiếp này chính là thiên cơ, vốn không nên lộ ra. Bất quá người đã chết, cũng không còn đáng ngại. Ba kiếp này chính là thiên mệnh kiếp, cha con kiếp cùng tội kỷ kiếp!”
“Như vậy, Trác Phàm là của kiếp nào?” Lãnh Vô Thường vội vàng hỏi.
Chậm rãi lắc đầu, Vân Huyền Cơ vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tất cả đều không phải!”
“Vậy ngươi còn nói nhi tử ta có ba kiếp? Đây không phải là lại thêm ra một cái tứ kiếp a, hơn nữa còn là kiếp số lấy mạng hắn a!” Hoàng Phủ Thiên Nguyên giận hừ một tiếng, bạo hống nói.
Thế nhưng, Vân Huyền Cơ vẫn bình tĩnh như cũ, đạm mạc lên tiếng: “Thiên mệnh vô thường, lại có quỹ tích có thể phân biệt. Nhân sinh ba ngàn đại đạo, đường có thể đi nhiều vô số kể, bất quá lần này lệnh lang chết thảm lại là ngoài ý muốn, chính thức ngoài ý muốn...”
Phốc!
Trác Phàm kém chút nữa cười phun ra một ngụm nước miếng, hiện tại hắn càng ngày càng khẳng định, Vân Huyền Cơ này chính là một tên lừa đảo. Một thầy tướng số, lại còn nói cao thủ như Hoàng Phủ Thanh Thiên chết là ngoài ý muốn, cái này, con mẹ nó, quá đúng a!
Gương mặt Hoàng Phủ Thiên Nguyên cùng Lãnh Vô Thường đều co rụt lại, không còn gì để nói.
Cái câu ngoài ý muốn này, bọn họ còn là lần đầu tiên nghe được từ trong miệng Vân Huyền Cơ. Trước kia, lão nhân này luôn dùng cách nói cao siêu khó hiều để giải thích. Khiến bọn họ nghe được, luôn cảm thấy một trận tán thưởng có lý, cực kỳ bội phục.
Thế nhưng lần này, hắn thế mà ngay cả giải thích đều chẳng muốn giải thích, trực tiếp dùng một câu ngoài ý muốn để qua loa trả lời bọn họ.
Hắn đây là... Muốn đập tan tấm thẻ bài phủ đại tế tự nhà hắn a…