Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 69 - Chương 69: Giết Hại (2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 69: Giết hại (2)

Đầu tiểu tử này thuộc về mình.

Đúng lúc này, một đạo hồng quang lấp lóe, thân thể người nọ đột nhiên không thể động đậy, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Trác Phàm vung lên Tà Nguyệt Luân, xẹt qua trước người hắn, tên sát thủ kia trợn tròn mắt, ngã bịch xuống, thân thể đã xẻ đôi. Máu tươi cùng nội tạng trút xuống như nước lũ.

Lại nữa! Lần này mọi người càng hăng máu vây kín, những chẳng những không làm bị thương Trác Phàm một chút nào, còn để hắn lấy thủ cấp của một người nữa, mọi người càng thêm hoảng sợ.

Bởi vì lúc trước bọn họ còn có một hy vọng, chính là ưu thế về nhân số. Nhưng bây giờ, ưu thế đó đã hoàn toàn vô dụng.

"Tiểu tử này rốt cuộc là quái vật gì vậy, ngự hạ thất thế gia có kẻ như này sao?" Một sát thủ run run mắng to, người khác cũng toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh.

Trác Phàm cười lạnh, một luồng sát ý ngút trời phát lên từ trên thân hắn.

Có cái gọi là thừa dịp ngươi bệnh, đòi mạng ngươi, bây giờ những sát thủ này quân tâm tán loạn, đều đã sợ mất mật, hoàn toàn không có nổi một chút chiến lực nào, bây giờ không giết, thì còn đợi đến khi nào?

Trác Phàm đột nhiên xông về phía trước, khóe miệng nở một nụ cười khát máu.

Ngân quang nhấp nháy, Trác Phàm khua múa Tà Nguyệt Luân, nơi Tà Nguyệt Luân xẹt qua, tất có chân cụt tay đứt bay ra. Tất cả sát thủ đều kêu gào tránh né, hoàn toàn không có đấu chí phản kháng. Trác Phàm giống như một con mãnh hổ nhào vào bầy cừu, tùy ý cắn xé giết hại. Mặc dù có mấy kẻ còn có thể phản kháng, nhưng Huyết Anh vừa nhập thể, liền không thể động, chỉ chờ Trác Phàm chém xuống.

Lẽ ra, với thực lực của Trác Phàm, dựa vào Huyết Anh phụ trợ, chỉ có thể đơn đả độc đấu với Đoán Cốt cảnh, một khi xuất hiện hai người, hắn ứng phó sẽ khá mệt, huống chi lần này tới tận mười người.

Nhưng may mắn hắn có được Tà Nguyệt Luân, làm cho hắn như hổ thêm cánh, lực sát thương của Tà Nguyệt Luân đối với Đoán Cốt cảnh không kém hơn Huyết Anh,nó còn tăng cường đặc tính thân pháp tốc độ cho chủ nhân, giúp cho Trác Phàm có gan liều mạng.

Bên tai nghe tiếng kêu thảm, trước mắt là tứ chi nội tạng vung vãi, bàn tử vẫn còn ngơ ngác nhìn Trác Phàm hung mãnh vũ động Tà Nguyệt Luân.

Hắn không thể tin được, người mà hắn nhận định là tình địch, còn chủ động khiêu chiến người ta, vậy mà lại mạnh tới mức này.

Bây giờ suy nghĩ lạii, quyết đấu giữa hắn với người ta là buồn cười biết bao.

Những Đoán Cốt cảnh này trước mặt người ta đều bị giết như gà, ngươi Tụ Khí thất trọng thế mà dám khiêu chiến với người ta, còn thủ hạ lưu tình, tự cảm thấy mình công đạo.

"Aizz, Vũ Văn Thông ơi Vũ Văn Thông, ngươi có tư cách gì mà thủ hạ lưu tình, ngươi lại có tư cách gì nói mấy lời công đạo nhân từ với người ta." Bàn tử bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cảm thấy bi thương.

Trong người đồng lứa, đám con cháu thiên tài thất thế gia, hắn thấy nhiều, mặc dù mình so ra kém bọn họ, nhưng cũng cảm thấy thực lực chênh lệch không quá xa, chí ít là trong phạm vi bình thường.

Nhưng hôm nay nhìn thấy Trác Phàm, hắn mới biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Những thiên tài thất thế gia kia, so với Trác Phàm, hoàn toàn chẳng là cái thá gì, cùng là người đồng lứa, làm sao chênh lệch có thể kinh khủng đến mức độ này. . .

Long Quỳ cũng đang rất rung động. Đây là lần thứ nhất nàng thật sự thấy Trác Phàm xuất thủ, trước kia tuy nghe nói hắn giết hai cao thủ Thiên Huyền, nhưng luôn có hoài nghi, dù sao sự kiện này quá mức khó tin, ai biết hắn làm chuyện mờ ám gì mới giết được hai người kia, nhưng hôm nay thấy hắn xuất thủ, nàng mới hiểu ra. Thân thủ tàn nhẫn, ánh mắt bá khí kia, giống như Ma Thần hàng lâm, làm cho những cao thủ Đoán Cốt cảnh ai nấy đều mạnh hơn hắn, cũng bị dọa đến sợ vỡ mật.

Trác Phàm dừng tay, xung quanh đã nhuốm đỏ, dưới Tà Nguyệt Luân, một sát thủ run rẩy, hai mắt hoảng sợ, hai chân hắn đã bị Trác Phàm chặt đứt, nhưng hắn lại không cảm thấy đau nhức, trong lòng vẫn có khát vọng được sống mà cầu xin Trác Phàm tha mạng.

Nhưng trong mắt Trác Phàm hoàn toàn lạnh lẽo như thể không tồn tại bất cứ thứ gì. Trác Phàm lạnh lùng nói: "Là ai phái các ngươi đến?"

Sát thủ ngó nhìn bốn phía, đến đây, hơn mười người huynh đệ đã chết sạch, hắn lại càng thêm hoảng sợ. Thiếu niên này, trong mắt hắn, đã không thể dùng thủ đoạn độc ác là có thể hình dung, mà chính là ma quỷ. Phòng tuyến tâm lý trong hắn đã hoàn toàn sụp đổ.

"Là. . . là. . .. . ." Những ngay khi hắn muốn mở miệng trả lời, thì một tiếng tiêu truyền đến. Sau một khắc, một rung động như thực chất xẹt qua, người kia giật mình, ngay sau đó liền ngã xuống, triệt để không còn khí tức.

"Ý niệm giết người, cường giả Thần Chiếu!" Trác Phàm kinh hãi. . .

Bình Luận (0)
Comment