Tiếng tiêu vang vọng bên tai mỗi người, nhưng không ai bởi vì giai điệu rung động lòng người mà tâm thần thanh thản. Hoàn toàn ngược lại, tất cả mọi người chỉ cảm thấy tim nhảy lên cuống họng.
Cường giả Thần Chiếu, chỉ bằng vào ý niệm nguyên thần là có thể giết người trong vô hình, nếu phải đối chiến cao thủ như này, dù là Trác Phàm dựa vào Huyết Anh cùng Tà Nguyệt Luân, cũng tuyệt không phải đối thủ.
Trác Phàm đổ mồ hôi lạnh, trong mắt đầy vẻ ngưng trọng.
Tiếng tiêu dừng lại, từng tiếng bước chân vang lên, ba người Trác Phàm gần như quên cả hô hấp, hai mắt đều nhìn chằm chằm nơi âm thanh truyền đến.
Khi có một người mới xuất hiện, mập mạp giật mình, cố gắng căng đôi mắt nhỏ, cả kinh kêu lên: "Lão sư, sao ngươi lại đến đây?"
Long Quỳ cũng kinh hỉ kêu lên: "Phương tiền bối?"
Trác Phàm thấy hai người có vẻ biết người này, liền quan sát tỉ mỉ một phen.
Người kia đại khái 60 tuổi, mặc trường bào màu xanh, chòm râu dê rừng, sau lưng đeo một thanh Thanh Phong bảo kiếm, đến khi thấy thanh tiêu ngọc trên tay hắn, Trác Phàm mới bật thốt lên: "Ngươi chính là một trong ngũ đại Hộ Long Thần Vệ hoàng thất, Ngọc Tiêu Kiếm Thần, Phương Thu Bạch?"
Trác Phàm từng nghe Long Cửu nhắc qua, bây giờ sự khống chế của hoàng thất đối với thất thế gia đã không lớn bằng lúc trước, lý do còn có thể ngăn chặn, hoàn toàn là bởi vì hoàng thất có ngũ đại Hộ Long Thần Vệ, mỗi người đều là cao thủ Thần Chiếu cảnh đỉnh cấp, bất kỳ người nào trong bọn họ, thất thế gia đều không dám tùy ý đắc tội.
Một trong số đó có danh xưng đệ nhất kiếm thần, chính là Ngọc Tiêu Kiếm Thần, Phương Thu Bạch.
Hắn tự xưng là kiếm tiêu hợp nhất, âm hóa kiếm ý. Đã từng một kiếm liên bại ngũ đại cao thủ Thần Chiếu cảnh, khiến thất thế gia không dám nghịch ngu nữa, từ đó danh dương tứ hải.
Người kia cũng nhíu mày nhìn Trác Phàm, rồi ánh mắt khen ngợi gật đầu.
Lúc này, lại vang lên một tiếng cười to, Long Cửu xuất hiện cười haha: "Ha ha ha. . . Ta nói không sai chứ, ánh mắt của tiểu tử này độc vô cùng. Lão phu chỉ nói với hắn một lần, hắn liền nhận ra ngươi."
"Cửu thúc!" Long Quỳ kinh hỉ kêu lên, lập tức chạy tới, cười nói: "Ngài cùng Phương tiền bối đến từ khi nào vậy, sao không sớm xuất hiện?"
"Ha ha ha. . . Từ lúc Trác huynh đệ tỷ thí với tam hoàng tử, chúng ta đã đến rồi."
"Trác huynh đệ, ngươi thật giỏi, đối mặt mười Đoán Cốt cảnh còn có thể mặt không đổi sắc, một thân một mình xông lên, dù lão phu lúc tuổi còn trẻ cũng tuyệt không có đảm lượng như huynh đệ ngươi. Bội phục, bội phục!"
Long Quỳ chu chu mỏ, liếc mắt nhìn Trác Phàm, nhưng không dám khịa nữa.
Lần này nhìn thấy biểu hiện của Trác Phàm, nàng mới hoàn toàn tâm phục, nhưng miệng vẫn không muốn thừa nhận >< ư ư.
"Lão sư, các ngươi đã đến, vì sao không sớm xuất thủ, hại đồ nhi lo lắng hãi hùng." Bàn tử vỗ vỗ bộ ngực đầy thịt mỡ, thở dài ra một hơi, "Một mình ta thì không sao, chỉ sợ liên lụy Quỳ muội."
"Ha ha ha. . . Lão phu mà xuất thủ, há không phải sẽ bỏ sót trò vui?" Phương Thu Bạch vuốt râu cười to, rồi nhìn Trác Phàm vẫn đang rất trấn định, thâm ý nói, "Hơn nữa, lão phu có thể sẽ không được chứng kiến thân thủ của vị thiếu niên kỳ tài này."
"Tiền bối quá khen!" Trác Phàm cung kính thi lễ, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc dị thường: "Chỉ là không biết vì sao tiền bối lại giết kẻ đó, chẳng lẽ. . ."
Phương Thu Bạch cười như có như không, nhưng lại dị thường băng lãnh: "Người trẻ tuổi, ngươi xác thực rất thông minh, nhưng lấy thực lực bây giờ của ngươi, biết nhiều chưa chắc là chuyện tốt."
Trác Phàm cười nhạt, lần nữa cung kính thi lễ: "Vãn bối thụ giáo, chuyện hôm nay, vãn bối sẽ quên ngay."
Trác Phàm rất rõ ràng, Phương Thu Bạch đang cảnh cáo hắn, đấu tranh quyền lực thượng tầng này, bây giờ hắn chưa thể tham dự. Mà diệt khẩu tên sát thủ kia, cũng là vì bảo hộ hắn.
Phương Thu Bạch có vẻ càng hài lòng, trịnh trọng nói: "Ngươi chẳng những thông minh, mà lại biết rõ tiến thối, thật sự khó được. Không ngờ trừ thất thế gia, thế tục lại có người còn trẻ như ngươi. Nếu không phải ngươi thuộc Ma đạo, không hợp lão phu, lão phu rất muốn mang ngươi về điều giáo hai năm, ngày sau thành tựu nhất định bất khả hạn lượng."
Nghe được câu này, Long Quỳ cùng bàn tử giật mình, liếc nhìn nhau, đều rất khó tin khi nghe được lời vừa rồi.
Phương Thu Bạch là ai, người khác có lẽ không biết, thất thế gia bọn họ thì không ai không biết tính khí của hắn, gia chủ thất thế gia ai ai cũng muốn đưa con cháu mình đến xin được hắn dạy dỗ. Thế nhưng, tính khí lão nhân này rất bướng bỉnh, nhìn ai cũng chướng mắt, cho dù hoàng đế ra mặt, thỉnh cầu hắn thu mấy đứa nhi tử của mình làm đồ đệ, hắn cũng không đồng ý, không thèm nể mặt. Mà bàn tử bởi vì quỳ trước cửa ba năm, Phương Thu Bạch cảm thấy hắn có đại nghị lực, mới miễn cưỡng dạy mấy chiêu, nhưng cũng tuyệt không thu đồ đệ, cho nên bàn tử gọi hắn là lão sư, mà không phải sư phụ, hai người cũng không có quan hệ sư đồ quá mật thiết.
Thế nhưng vạn vạn không ngờ, Trác Phàm và Phương Thu Bạch mới chỉ gặp nhau lần đầu, thì đã nhìn trúng, hơn nữa còn là Phương Thu Bạch chủ động mời. Nếu không phải do phương thức tu hành của hai người trái ngược, có lẽ Trác Phàm sẽ là ngời thứ nhất bái nhập môn hạ Kiếm Thần. Vậy sau này ra ngoài, dù là con cháu thất thế gia gặp, cũng phải đi đường vòng.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của hai tên tiểu quỷ, Long Cửu liền biết trong đầu bọn họ đang nghĩ gì, hắn không khỏi lắc đầu. Bọn tiểu quỷ này còn chưa đến được cấp độ như bọn họ, không thể biết được cái gì gọi là nhất đồ khó cầu, thiên tài như Trác Phàm, bất kỳ cao thủ nào gặp, đều có ý muốn nhận làm đệ tử. Dù sao tuyệt học của mình cũng nên truyện cho một đệ tử giỏi.
Càng là cao thủ, càng có khát vọng như vậy!
Thế nhưng, Trác Phàm lại lắc đầu. Đừng nói Phương Thu Bạch bởi vì lý do Ma đạo nên không thu hắn, dù thật có điều kiện thu hắn, hắn cũng sẽ không bái sư. hắn từng là Ma Hoàng, có thể làm sư phụ hắn, chỉ có cao thủ Đế cấp.
Lần nữa nhìn Trác Phàm, Phương Thu Bạch có vẻ rất tiếc nuối, nhưng vẫn lắc đầu cắt đứt nỗi day dứt, rồi mang bàn tử rời đi: "Long Cửu, tam hoàng tử còn có công vụ tại thân, ta dẫn hắn đi trước.