“Bệ hạ, có thể đem nhóm người Lạc gia giao cho Đế Vương Môn chúng ta trông giữ hay không?”
Bỗng nhiên, Lãnh Vô Thường vội vã bước lên hai bước, đứng ở trước mặt hoàng đế, khom người cúi đầu nói.
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, gia chủ Hoàng Phủ Thiên Nguyên, càng là bất khả tư nghị nhìn về phía vị thần cơ diệu toán Lãnh tiên sinh này, mặt mũi tràn đầy vẻ không hiểu.
Hiện tại ai cũng biết, Lạc gia bị giam, nếu Trác Phàm không bị Cổ Tam Thông bắt đường mà nói, thì nhất định sẽ tới cứu bọn họ. Nói cách khác, hiện tại người nào nắm giữ người Lạc gia, chẳng khác nào là đối đầu trực diện với tên quái vật Trác Phàm này.
Chuyện đột nhiên phát sinh trong tiệc mừng thọ trăm tuổi hôm nay rất kỳ quặc, không biết hoàng đế đang có ý định quỷ quái gì đây. Hiện tại đem củ khoai lang Lạc gia nóng bỏng tay cầm trong tay, đây không phải là tự tìm phiền toái sao?
Thân là môn chủĐế Vương Môn, lúc này Hoàng Phủ Thiên Nguyên thật hận không thể lập tức lao ra, đem vị đại quản gia Lãnh Vô Thường này kéo trở về. Thế nhưng vừa nghĩ tới Lãnh Vô Thường ngày thường vẫn luôn cơ trí tỉnh táo, Hoàng Phủ Thiên Nguyên liền kìm nén xúc động ở trong lòng, lựa chọn hoàn toàn tin tưởng phán đoán của vị đại quản gia này.
Hoàng đế khẽ nhíu mắt, nhìn chằm chằm Lãnh Vô Thường không thả, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, tựa hồ hắn cũng không biết hàng động của Lãnh Vô Thường lần này vì sao, liền thản nhiên nói: “Lãnh tiên sinh, vì sao trẫm phải đem người Lạc gia giao cho Đế Vương Môn trông giữ, có thể cho trẫm cái lý do chứ?”
“Ha ha ha... Bệ hạ minh xét, Đế Vương Môn ngàn năm qua một mực đứng đầu bảy nhà, điều đình phân tranh giữa bảy nhà. Tuy bây giờ đã là bát đại thế gia, nhưng Đế Vương Môn tuyệt không dám quên trách nhiệm của mình. Lạc gia phạm này tội lớn ngập trời, Đế Vương Môn cũng nên thay quân phân ưu, hiệp trợ bệ hạ đuổi bắt Trác Phàm, răn đe, làm gương cho tám nhà!”
Lãnh Vô Thường nói lời ấy tuy là lấy lòng, nhưng người hiểu chuyện đều có thể nghe được, đây là đang cùng hoàng đế bàn điều kiện đây.
Ý ở đây chính là, chúng ta giúp ngươi đối phó Trác Phàm, ngươi để cho chúng ta chiếm đoạt bảy nhà, sau cùng hai ta lại đến tranh đoạt giang sơn. Cái này, rõ ràng chính là có ý mượn cơ hội này để hoàng đế uỷ quyền.
Nếu không, chúng ta cũng không vì ngươi phân ưu, hoàng thất các ngươi tự đi mà đối phó tên quái vật Trác Phàm kia, chúng ta cái gì cũng đều mặc kệ!
Ba!
Hoàng Phủ Thiên Nguyên vỗ đùi, đã hoàn toàn minh bạch ý tứ của Lãnh Vô Thường, không khỏi âm thầm khen hay. Tuy phải đối đầu trực diện với Trác Phàm là một chuyện rất khó khăn nhưng cũng có thể nhờ vào đó mà nhất thống bảy nhà, mà không phải chịu sự quấy nhiễu của hoàng thất, đối với đại cục mà nói, thật sự là rất có lợi a!
Đầu óc của Lãnh tiên sinh quả thật là con mẹ nó nhanh, không hổ là Thần Toán Tử!
Trong mắt lóe lên một luồng tinh mang, hoàng đế nhìn chằm chằm Lãnh Vô Thường, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một đường cong khó hiểu, gật đầu đáp: “Tốt, Đế Vương Môn đã có phần tâm ý này, vậy thì trẫm toàn quyền giao cho ái khanh đi làm. Cần phải phối hợp Cổ Tam Thông, bắt lại tên nghịch tặc Trác Phàm kia. Sáu nhà còn lại phải toàn lực phối hợp, không được sai sót. Vào thời khắc mấu chốt, cho phép các ngươi vận dụng Đồ Ma Lệnh. Độc Cô nguyên soái, tùy thời viện trợ!”
“Vâng, cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ!”
Mọi người cùng nhau đứng dậy bái hạ, chỉ có ba nhà U Minh Cốc, Dược Vương Điện cùng Khoái Hoạt Lâm vui mừng không thôi, vì lão đại của mình rốt cục cũng xoay người mà cao hứng.
Mà Tiềm Long Các, Hoa Vũ Lâu cùng Kiếm Hầu Phủ lại liếc nhìn nhau, đều là đầy miệng đắng chát.
Trác Phàm là minh hữu của bọn họ, lúc này lại trở thành mục tiêu bắn hạ của tất cả các thế lực, chuyện này đối với bọn hắn vô cùng bất lợi a. Nhất là hiện tại, Đế Vương Môn phụng mệnh tiêu diệt Trác Phàm, sáu nhà còn lại đều phải nghe theo hiệu lệnh.
Đế Vương Môn hoàn toàn có thể nhân cơ hội này, lấy công mưu tư, thừa cơ chiếm đoạt sáu nhà, đây mới điều khiến bọn họ lo lắng nhất!
Một lần nữa lạnh lùng liếc nhìn mọi người một chút, hoàng đế vung tay lên, hừ nói: “Tiệc mừng thọ lần này, trẫm đã không còn hào hứng, đều giải tán cả đi!”
Nói xong, liền mặt mày xanh lét, dưới sự hộ tống của đông đảo hộ vệ cùng Quỷ Vương rời khỏi nơi này. Vĩnh Ninh vẫn muốn tiếp tục cầu tình cho Lạc gia, nhưng nhìn thấy sắc mặt bất thiện của phụ hoàng, liền không dám đi theo.
Chỉ là nàng, thậm chí là tất cả mọi người đều không nhìn thấy, trong tích tắc hoàng đế quay người, như có như không lộ ra một nụ cười gian tà.
“Chúc mừng bệ hạ, hết thảy đều thuận lợi như vậy, không nghĩ tới Trác Phàm nổi danh gian trá giảo hoạt lại dễ dàng dính bẫy như vậy!” Khi đi ra được hơn 100 thước, Quỷ Vương khom người ôm quyền, hướng hoàng đế dùng mật ngữ nói.
Mỉm cười gật đầu, nhưng rất nhanh, trong mắt hoàng đế liền dần hiện ra một tia nghi hoặc: “Hôm nay rất thuận lợi, thế nhưng lại quá mức thuận lợi, khiến trẫm ngược lại có chút bất an trong lòng. Vốn dĩ ngoại trừ chuyện của Vĩnh Ninh, trẫm còn chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn để khiêu khích tiểu tử kia, nhưng không nghĩ tới, hắn thế mà chỉ một chút liền cắn câu, điều này không khỏi làm trẫm cảm thấy có chút khó tin, hắn là một kẻ không giữ được bình tĩnh như thế sao?”
“Bệ hạ suy nghĩ nhiều rồi, theo lão phu thấy, chính thức kích động phòng tuyến cuối cùng của hắn, không phải Vĩnh Ninh công chúa, mà chính là Thánh Nữ Vân Sương. Bệ hạ có từng nhớ đến, lần duy nhất mà hắn thất thố trong bách gia tranh minh, chính là vì một nữ tử. Nghe nói cô nương Vân Sương này, có tính tình rất giống nữ tử kia. Hắn vì thánh nữ mà một lần nữa nổi bão, cũng không phải là không thể được!”
Trầm ngâm một chút, hoàng đế khẽ gật đầu: “Chỉ hy vọng như thế a, chỉ là nhiều chuyện trùng hợp xảy ra khiến trẫm thấy kỳ quặc. Vì sao nhị hoàng tử lại đột nhiên hướng trẫm đề nghị được ban hôn thánh nữ, chọc giận Trác Phàm, đây cũng quá xảo đi.”
“Tha thứ lão phu nói thẳng, nhị hoàng tử lòng dạ nhỏ hẹp, có thù tất báo. Lần trước Trác Phàm cùng thánh nữ hủy đi vương phủ của hắn, chắc hẳn trong lòng vẫn còn oán hận, cho nên mới trước mặt mọi người đưa ra ý này, để chọc giận Trác Phàm. Chính là muốn mượn sự uy nghiêm của bệ hạ, áp hắn một bậc.