Dù sao thì khi nhi tử bị khi phụ, người đầu tiên hắn nghĩ đến, tự nhiên là tìm phụ thân làm chỗ dựa!”
Không khỏi khẽ giật mình, hoàng đế liếc hắn một cái, lại cười gật gật đầu: “Ha ha ha... Không sai, cái này thật đúng là chuyện mà lão nhị sẽ làm. Tuy lần này hắn đánh bậy đánh bạ, nhưng cũng có thể xem như giúp được trẫm một phen, nhưng cái tính tình này của hắn quả thật là phải sửa lại, nếu không, về sau nhất định sẽ gây ra đại phiền toái.”
“Bệ hạ anh minh, xác thực như thế!”
Quỷ Vương khom người cúi đầu, gật đầu đồng ý.
...
Hoàng đế thở sâu, tiếp tục nói: “Chỉ là, hôm nay còn có một chút không nghĩ tới là, Đế Vương Môn thế mà lại chủ động xin đi giết giặc, dây vào cọng rơm cứng Trác Phàm này, ngược lại là khiến trẫm bất ngờ a. Vốn trẫm cũng có ý để bọn hắn, chó cắn chó, lưỡng bại câu thương. Hiện tại bọn hắn nguyện ý tự mình đứng ra, ngược lại là càng hợp ý trẫm.”
“Bệ hạ, thực ra điểm này cũng dễ lý giải. Lãnh Vô Thường không phải là kẻ ngu dốt, Trác Phàm đột nhiên trở thành mắt bão trong loạn cục, thành mục tiêu của công chúng. Hắn coi như không rõ nội tình, cũng sẽ cảm thấy, cái này cũng không tự nhiên. So với bị động bị đánh, còn không bằng chủ động xuất kích. Vừa mới nãy, không phải là hắn cũng có ý nói với bệ hạ là muốn thống lĩnh bảy nhà sao? Chuyện này đối với việc mở rộng thế lực Đế Vương Môn có thể nói là cực kỳ lợi ích!”
“Không sai, Lãnh Vô Thường này xác thực nhìn rất tinh chuẩn. Bất quá, trẫm sao có thể dễ dàng thuận theo tâm ý của hắn như vậy ? Hừ hừ hừ... Đến lúc đó để xem, là hắn mở rộng nhanh, hay là trẫm quét sạch hắn nhanh!”
Trong mắt lóe lên một đạo lãnh mang, hoàng đế cười lạnh cùng Quỷ Vương thẳng đường đi tới…
Ở một phương diện khác, sau khi Lãnh Vô Thường cùng Hoàng Phủ Thiên Nguyên từ trong tay hoàng thành thị vệ tiếp nhận nhóm người Lạc gia, liền một đường đi ra ngoài thành.
“Môn chủ, kỳ ngộ lần này thể nhưng vô cùng mạo hiểm, chúng ta nhất định phải nhanh chóng hoàn thành mới được. Nếu không, chờ đến khi bên hoàng thất đem các đại thế lực trong triều diệt trừ, muốn đối phó chúng ta sẽ dễ như trở bàn tay!” Lãnh Vô Thường ngưng trọng, vội vàng nói.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên gật gật đầu, thở sâu, kiên định lên tiếng: “Lãnh tiên sinh, lần này ngươi làm không sai. Tuy ta minh bạch đây là hoàng đế có ý xem chúng ta lưỡng bại câu thương, nhưng nếu không bắt lấy cơ hội lần này, chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ bị hắn ăn. Trước mắt, chính là giai đoạn duy nhất chúng ta có thể đi trước hoàng thất.”
“Đúng vậy a, chúng ta cũng bởi vì phải đối phó với Trác Phàm nên không cách nào uy hiếp được hoàng thất. Thời cơ này, có thể nói là thời điểm duy nhất trong suốt ngàn năm qua, song phương đứng ở thế chân không, không người nào phải lo lắng đối phương lại đột nhiên gây bất lợi. Bất quá, cũng là thời điểm nguy hiểm nhất. Nếu chúng ta thống nhất bảy nhà chậm hơn bọn họ, hoàng thất sẽ nhanh chóng rút tay ra ngoài đối phó chúng ta, đánh chúng ta trở tay không kịp!”
Khẽ híp mắt một cái, Lãnh Vô Thường thở dài: “Sinh tử tồn vong, thiên hạ quy vị, chỉ ở một thời khắc này. Kỳ ngộ ngàn năm một thuở, cũng là tai họa ngàn năm một thuở, chúng ta cũng không thể có một chút chủ quan.”
“Lãnh tiên sinh.”
Đột nhiên, Hoàng Phủ Thiên Nguyên nghiêm túc nói: “Bên kia liên hệ được chưa, không có vấn đề gì chứ?”
“Yên tâm đi, tiểu tử kia đã không còn lòng tin đối với đám con ông cháu cha kia, tâm đã hướng về chúng ta. Vào thời khắc mấu chốt, hắn sẽ giúp chúng ta tranh thủ thời gian!” Lãnh Vô Thường bình tĩnh gật đầu.
Nghe được lời này, Hoàng Phủ Thiên Nguyên rốt cuộc mới yên lòng, trong mắt lóe lên bá khí tất thắng.
Tâm nguyện suốt ngàn năm của Đế Vương Môn, rốt cục cũng có thể thực hiện, thành hay bại đều ở một lần này…
Cùng một thời gian, Gia Cát Trường Phong sử dụng thân phận thừa tướng, đem sứ đoàn Khuyển Nhung về dịch quán, nhưng dọc đường lại luôn một mực nhíu mày nhăn trán.
“Thừa tướng đại nhân, ngài làm sao vậy ?” Thác Bạt Lưu Phong nhìn thấy, không khỏi nghi hoặc lên tiếng.
Gia Cát Trường Phong cau mày, nhưng không nói gì, thật lâu sau , mới lẩm bẩm nói: “Chuyện hôm nay, rõ ràng là lão đầu tử cố ý gây nên, Trác Phàm là bị ép vào bộ. Chỉ là... Vì sao lão đầu tử lại vội vàng động thủ như thế, chẳng lẽ hắn đã chuẩn bị thỏa đáng?”
“Thừa tướng đại nhân chớ lo, Thiên Vũ cục thế càng loạn càng tốt, đến lúc đó Khuyển Nhung chúng ta mới có thể ngư ông đắc lợi a, ha ha ha...” Thác Bạt Lưu Phong cười lớn một tiếng, lòng tràn đầy vui vẻ.
Gia Cát Trường Phong nhìn về phía hắn, cũng cười cười gật đầu.
Đột nhiên, Gia Cát Trường Phong trong lòng xiết chặt, lông mày lại một lần nữa nhăn lại. Vì sao lão đầu tử lại chọn khoảng thời gian sứ đoàn Khuyển Nhung đến để động thủ, chẳng lẽ…
Vừa nghĩ tới đây, Gia Cát Trường Phong liền hung hăng lắc đầu.
Cái này sao có thể, lão phu thật sự là suy nghĩ quá nhiều rồi, ha ha ha…
Tóm lại, bất kể như thế nào, bây giờ loạn cục đã mở, các nhà cùng chuyển động, hết thảy liền có thể chiếu theo kế hoạch mà tiến hành. Lão đầu tử, ngươi muốn đặt được chiến thắng trong loạn cục, các nhà kia sao lại không có tâm tư như thế?
Ngươi chưa hẳn có thể bằng chuyện này bảo toàn giang sơn a!
Ria mép rung động, Gia Cát Trường Phong liên tục bật cười ra tiếng…
Hưu!
Cách đế đô hơn trăm dặm, một đạo lam sắc quang mang lóe lên liền biến mất. Trác Phàm đang ôm lấy thân thể mềm mại của Vân Sương bay thật nhanh. Vân Sương nằm trong ngực hắn, trong lòng như hươu con đang xông loạn, hai gò má đỏ bừng một mảnh.
Nàng làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, Trác Phàm lại đột nhiên hướng nàng tỏ tình, còn vì việc này mà trở thành địch nhân của toàn bộ đế quốc.
Điều này đối với một tiểu cô nương chưa thế sự mà nói, có thể nói là vừa lãng mạn lại vừa kích thích, trong lòng càng là ầm ầm rung động. Tuy bọn họ Vân gia lấy cứu vãn thương sinh làm nhiệm vụ của mình.
Trác Phàm lại là cái tên mười phần bại hoại, hai người tựa hồ không có cái gì điểm chung nào.
Nhưng không biết vì sao, nàng lại cảm giác được, tâm hồn thuần khiết của nàng đã bị sự tà ác của tên bại hoại này nhuộm dần, khiến cho nàng rốt cuộc không được quên đi được thân ảnh của hắn.
Hưu!
Lại là một tiếng tiếng xé gió vang lên, hồng mang chợt hiện, Cổ Tam Thông đã xuất hiện sau lưng bọn họ …