Trác Phàm cũng cười một tiếng, để mặc hắn đi náo, thỉnh thoảng còn thêm chút đề điểm, nói: “Tiểu tam tử, ngươi nhìn lão thái bà này xem, thật sự không đơn giản a. Chính mình đi tụt lại phía sau, khóe mắt thỉnh thoảng lại liếc qua, đánh giá tốc độ của người trước mặt, xem người đó có biết vị trí nơi cần đến hay không, lo sợ sẽ có người giả mạo đệ tử của mình, đến lừa gạt để tìm ra bí mật của Hoa Vũ Lâu các nàng.”
“Bất quá đáng tiếc a, trong ảo cảnh này, tất cảlời nói cử chỉ của mọi người, đều là từ sâu trong nội tâm của nàng sinh ra, làm sao có thể có sơ hở để mà lộ ra? Cho nên, nàng có cẩn thận cỡ nào, cũng sẽ không thấy có gì khác lạ!”
Cổ Tam Thông gật đầu, đi bên người Trác Phàm, thở dài: “Tâm cơ của những người này quá nặng, nếu là ta mà nói, sẽ không nghĩ nhiều như vậy.”
“Cũng bởi vì ngươi không nghĩ nhiều như vậy, mới bị một lời thề trói buộc hơn ba trăm năm. Tuy thực lực của những người này không bằng ngươi, nhưng từng người đều là kẻ đa mưu túc trí, đáng giá để ngươi học hỏi cả đời!” Trác Phàm cười ra tiếng, không coi ai ra gì.
Cổ Tam Thông lại từ chối cho ý kiến, dù sao thì hắn đã có một đôi thiết quyền, coi như không nhiều tâm cơ như vậy, nhưng có người nào dám tuỳ tiện đến chọc hắn?
Rốt cục, Mỗ Mỗ mang theo hai người đến bên một hồ nước trong veo, ấn quyết trong tay kết động, chợt nghe một tiếng thanh thoát vang lên, đột nhiên đánh ra một chỉ vào trong ao.
Hồ nước liền xuất hiện từng cơn sóng gợn, thối lui sang bên cạnh, đồng thời một cái sơn động sâu thẳm cũng hiện ra. Bên ngoài có một cánh cửa lớn cao ba trượng, từng khỏa từng khỏa đỉnh đồng được khảm vào bên trong, lại sau một phen sử dụng độc môn thủ quyết, mới ầm ầm mở ra.
Trác Phàm thấy thế thì không khỏi giật mình.
Hắn vạn vạn không nghĩ đến, Bồ Đề Tu Căn vậy mà lại bị giấu bên trong hồ nước, nếu không phải hôm nay hắn sử dụng huyễn cảnh để mê hoặc lão thái bà này, ai có thể nghĩ ra là phải tới ở chỗ này tìm?
Tiếp theo, ba người liền chầm chậm đi vào trong sơn động này, dọc đường tự nhiên còn có các loại cơ quan bẫy rập, trận pháp bố cục, nhưng có Mỗ Mỗ mở đường, ba người tất nhiên là một đường thông suốt.
Đến sau cùng, mọi người cũng đi đến tận cùng bên trong sơn động, nơi đó có một khối đài vuông, phía trên bày biện một cái hộp nhỏ.
Cầm lấy hộp nhỏ mở ra, lại chính là Bồ Đề Tu Căn không thể nghi ngờ, gốc cây xanh biếc toả ra mùi hương thơm ngát này, Trác Phàm vĩnh viễn không quên!
Tới tay!
Ánh mắt sáng lên, Trác Phàm cùng Cổ Tam Thông liếc nhìn nhau, cùng lộ vẻ vui mừng.
Thế nhưng Mỗ Mỗ vẫn đang trong ở huyễn cảnh, vừa mở hộp ra xem xét, trong mắt nàng lại là trống rỗng, thân thể l nhất thời run lên một cái, cả kinh lảo đảo bước lùi lại hai bước, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng toát: “Thật... Thật không thấy...”
“Lão cha, đánh mê nàng đi!” Cổ Tam Thông khẽ vươn tay, đem cái hộp kia cầm vào tay, Mỗ Mỗ đang ở trong huyễn cảnh, nên không hề phát giác.
Trác Phàm thở dài, khẽ gật đầu, nâng lên một tay, chuẩn bị đem nàng đánh ngất xỉu.
Mỗ Mỗ, xin lỗi!
Thế mà, còn không đợi hắn xuất thủ, Mỗ Mỗ lại đột nhiên khóc lóc, than thở: “Khuynh thành a, ta có lỗi với ngươi. Trước khi đi, ngươi đã dặn ta phải chăm sóc Hoa Vũ Lâu thật tốt, kết quả lão thân ngay cả trấn lầu chi bảo của bồn lầu cũng đánh mất...”
C-K-Í-T.. T... T!
Nắm đấm chuẩn bị đánh ra bỗng nhiên đình chỉ, Trác Phàm kinh nghi bất định.
Sở Khuynh Thành không phải là đang bế quan sao, làm sao, nàng đi đâu?
“Mỗ Mỗ, ngài đừng khổ sở, khuynh thành chỉ tạm thời rời đi, nhất định sẽ trở về!”
Trong ảo cảnh, lâu chủ Thanh Hoa lệ nóng tràn đầy, trấn an nói.
Mỗ Mỗ lại lắc đầu, đau lòng nói: “Sẽ không, nàng sẽ không trở về. Lúc trước vì cứu tiểu nha đầu Tiết gia kia, nàng đã cùng tông chủ Huyền Thiên Tông định ra hiệp ước. Tình huống của nàng, ta biết, tông chủ Huyền Thiên Tông muốn làm gì, ta cũng rõ ràng, nàng sẽ không trở lại nữa a! Chỉ là, ngay cả tâm nguyện sau cùng của nàng ta cũng thủ không được...”
Hai mắt nhịn không được mà run run, Trác Phàm trong lòng xiết chặt, kinh ngạc không thôi.
Hiện tại nghĩ kỹ lại, viên Định Hồn Châu lúc trước dùng cứu Ngưng Nhi đâu phải là thứ mà dạng thế tục gia tộc như Hoa Vũ Lâu có thể nắm giữ? Nhất định là Sở Khuynh Thành cùng tông chủ Huyền Thiên Tông đạt thành một loại hiệp nghị, mới có thể mượn đến.
Cũng giống như lúc trước, hắn cùng Ma Sách Tông Tà Vô Nguyệt ký kết khế ước bán thân!
Thế nhưng vì sao nàng lại muốn làm như thế?
Cứu Ngưng Nhi, là chuyện của Trác Phàm hắn, không có bất cứ quan hệ nào cùng nàng a, cần gì phải hi sinh chính mình tuổi già…
Nghĩ tới đây, trong lòng Trác Phàm bỗng nhiên đau xót, cánh tay đang giơ lên hơi hơi run run động một cái, nhưng làm sao cũng không chụp xuống được.
“Lão cha, ngươi làm sao? Nếu ngươi không xuống tay được, để ta thay ngươi!”
Cổ Tam Thông thấy Trác Phàm bỗng nhiên dừng lại thân hình, chậm chạp bất động, định thay hắn đánh vào gáy Mỗ Mỗ.
Ba!
Vung tay lên, bắt lại cánh tay Cổ Tam Thông, tròng mắt của Trác Phàm hơi co lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì, Cổ Tam Thông kỳ quái quay người nhìn về phía hắn.
Bạch!
Ba đạo vòng vàng trong đồng tử phải bỗng biến mất, Mỗ Mỗ vừa từ trong huyễn cảnh bên lấy lại được tinh thần, liền nhìn thấy hai người Trác Phàm thì không khỏi giật mình. Lại nhìn về phía Bồ Đề Tu Căn trong tay hắn, thì càng hoảng sợ: “Trác Phàm, chúng ta là minh hữu, vì sao ngươi lại muốn...”
“Mỗ Mỗ, thiên hạ lập tức sẽ loạn, mau đem toàn bộ người của Hoa Vũ Lâu đến Lạc gia, ta cam đoan các ngươi sẽ không có việc gì! Còn Bồ Đề Tu Căn, ta phải lấy đi!”
Vừa dứt lời, Trác Phàm kéo Cổ Tam Thông một phát, vầng sáng màu vàng óng trong đồng tử phải lóe lên, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại Mỗ Mỗ một người, một mặt kinh ngạc, khó hiểu.
Đồng dạng đầy đầu nghi hoặc, còn có Cổ Tam Thông: “Lão Tia, vì sao cuối cùng ngươi lại hiện thân?”
“Không muốn lừa dối!” Trác Phàm chỉ là thở dài một tiếng, liền cùng Cổ Tam Thông bay về nơi xa…