Bạch! Lắc mình một cái.
Phía trước một tòa trạch viện cao lớn khí phái nằm ẩn mình trong rừng rậm,, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người cao ngạo. Tóc trắng muốt, nghênh phong bay lên, lộ rõ lãnh ngạo bá khí.
Hai tên cao thủ Thiên Huyền cảnh đứng trước cửa nhìn thấy người này, trong lòng cả kinh, không dám thất lễ, nhanh chóng vội vàng khom người bái hạ, nói: “Xin hỏi các hạ, chính là Trác quản gia sao?”
Không buồn liếc nhìn bọn họ một chút, Trác Phàm phóng nhãn nhìn qua tòa đình viện, đạm mạc lên tiếng: “ Đế Vương Môn các ngươi có không ít cứ điểm bí ẩn a, nơi này thế mà cũng có một tòa. Lãnh Vô Thường đâu, dẫn ta đi gặp hắn!”
Một tháng trước, sau khi Trác Phàm cầm tới Bồ Đề Tu Căn liền truyền ngọc giản báo cho Lãnh Vô Thường, để hắn chuẩn bị giao dịch. Kết quả hắn tựa hồ như đã sớm có chuẩn bị, đã tìm một điểm liên lạc ở lân cận để liên hệ.
Tòa trạch viện này cách Hoa Vũ Thành cũng không xa, khoảng trăm dặm mà thôi. Hắn dùng không đến một canh giờ đã có thể đuổi tới. Bất quá cước trình của Lãnh Vô Thường lại chậm hơn, phải hao phí chút thời gian, cho nên tới tận bây giờ mới có thể gặp mặt.
“Lãnh tiên sinh sớm đã chờ lâu, mời Trác quản gia đi theo ta!”
Cao thủ Thiên Huyền cảnh trong các đại thế gia đều là nhân vật cấp bậc trưởng lão, được người tôn sùng. Nhưng trước mặt Trác Phàm, bọn họ không dám tỏ vẻ, chỉ có thể khom người gật đầu một cái, đi phía trước dẫn đường.
Trác Phàm thì lại rập khuôn từng bước, theo ở phía sau.
Xuyên qua từng đạo đình đài lâu các, đường hẹp quanh co, cuối cùng tại một hậu hoa viên mới nhìn thấy bóng người Lãnh Vô Thường.
Nhìn thấy Trác Phàm dùng ánh mắt lạnh lùng quăng qua nơi này, Lãnh Vô Thường bất giác từ xa ôm quyền, cười to nói: “Ha ha ha... Trác quản gia đúng là Trác quản gia, nhanh như vậy đã lấy được trấn lầu chi bảo của Hoa Vũ Lâu, bội phục bội phục!”
“Hừ, bớt dùng chiêu này đi, ngươi chắc là đã sớm ngờ tới a, cho nên luôn một mực đi theo đằng sau lão tử. Nếu không,, lão tử từ đế đô toàn lực chạy tới Hoa Vũ Thành, cũng phải mất hai tháng công phu, ngươi lại chỉ dùng không đến một tháng đã tới?” Trác Phàm vẫy vẫy tay, khinh thường bĩu môi, trực tiếp đi đến trước mặt hắn.
Bật cười lớn, Lãnh Vô Thường gật gật đầu, cũng không giấu diếm: “Ha ha ha... Không sai, sau khi Trác quản gia lên đường, lão phu cũng toàn lực đuổi tới nơi này. Bởi vì lão phu thủy chung tin tưởng, lấy thủ đoạn của Trác quản gia, chỉ là một kiện Bồ Đề Tu Căn, tất nhiên sẽ lấy được dễ như trở bàn tay, cho nên không dám chậm trễ chút nào. Để tránh chậm trễ giao dịch, khiến cho Trác quản gia vì từ trên xuống dưới nhà họ Lạc lo lắng lâu ngày, thì thực sự sai lầm sai lầm a!”
“Ngươi đừng làm ra vẻ nữa, ta thấy ngươi chính là một khắc cũng chờ không nổi, chỉ muốn lấy được Bồ Đề Tu Căn này đi.”
Cười lạnh, ánh sáng lóe lên trong tay Trác Phàm, một cái tinh xảo hộp gỗ liền xuất hiện, hắn khẽ vuốt ve nói: “Chỉ là ta vẫn không hiểu, vì sao Đế Vương Môn các ngươi lại vội vàng muốn lấy được món đồ chơi này như thế, nó không phải chỉ là một loại diệu dược trị thương sao?”
Tinh mang lóe lên trong mắt rồi lại biến mất, ánh mắt của Lãnh Vô Thường khi nhìn về phía hộp gỗ này lộ ra vẻ khát vọng trắng trợn, run rẩy nói: “Trác quản gia, điểm ấy ngươi không cần phải để ý đến. Chỉ cần ngươi giao nó cho lão phu, lão phu sẽ lập tức thả toàn bộ người Lạc gia, như vậy, giao dịch giữa chúng ta coi như thành. Còn những chuyện khác, ngài đừng nên hỏi đến!”
Hiện tại bộ truyện đang bị rất nhiều nơi ăn cắp và đăng lại. Hy vọng mọi người đọc truyện tại các kênh chính thống của nhóm dịch để ủng hộ nhóm dịch cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển…
Khẽ híp mắt một cái, Trác Phàm liếc hắn một cái thật sâu, khóe miệng cong lên, cười lạnh nói: “Nói đúng, chỉ là một giao dịch tầm thường mà thôi, ta quản ngươi dùng nó làm gì?”
Ba!
Một tiếng vang giòn, hộp mở ra, lộ ra một đoạn rễ cây xanh biếc thấm hương bên trong. Cỗ khí tức sinh mệnh nồng đậm khiến Lãnh Vô Thường chỉ nhìn thấy một lần, cảm xúc liền bành trướng, bộ ngực chập trùng, khó có thể ức chế kích động trong lòng.
“Người đâu?” Trác Phàm lạnh lùng nói.
Liếm liếm bờ môi có chút khô rát, Lãnh Vô Thường thở sâu, để cho mình bình tĩnh trở lại, mới vuốt râu cười cười nói: “Trác quản gia, bản sự của ngài, thiên hạ ai không biết, ai không hiểu? Nếu bây giờ lão phu đem người giao cho ngươi, sợ rằng, ngươi không chỉ mang người đi, không chừng còn đoạt lại thứ này Đến lúc đó lão phu cũng không ngăn được ngươi!”
Ba!
Lại là một tiếng vang giòn, Trác Phàm đem hộp gỗ đóng lại, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Vô Thường, đã là lộ ra một tia không tốt: “Lãnh tiên sinh, ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cầm được đồ vật, còn không muốn thả người sao?”
“Không không không, ngài đừng hiểu lầm ý ta. Lão phu không nói không thả, chỉ là không thể giao cho ngươi tại đây thôi. Chỉ vì Trác quản gia thực sự quá nguy hiểm, lại trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, lão phu không thể không phòng một tay!”
Vội vã khoát khoát tay, Lãnh Vô Thường nhạt cười ra tiếng: “Thực không dám giấu giếm, thực ra lão phu đã sớm sai người đem toàn bộ người Lạc gia đến phụ cận Phong Lâm Thành. Chỉ cần ngươi đem đồ vật giao cho ta, ngọc giản truyền tin của lão phu vừa đến, bọn họ sẽ lập tức thả người, tuyệt không dám có chút khó xử!”
Cộc cộc, cộc cộc…
Mí mắt hơi khẽ động một cái, Trác Phàm gõ nhẹ lên bàn, tỉ mỉ suy nghĩ, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Nếu ta đem đồ vật giao cho ngươi, ngươi lại cho ta leo cây mà nói...”
“Không dám không dám, từ khi gặp qua trận chiến của các hạ tại Thú Vương Sơn, lão phu tuyệt không còn dám tuỳ tiện chọc giận ngươi. Nói thật, so với Trác quản gia sử dụng tâm cơ, từng bước tính kế mà nói, lão phu càng sợ Trác quản gia liều lĩnh, điên cuồng báo thù hơn a! Chuyện kia đối với bất kỳ ai trong chúng ta đều không phải là chuyện tốt a.”
Lãnh Vô Thường vội vàng khoát khoát tay, trong mắt còn lóe ra vẻ kiêng dè dị thường, tựa hồ đang như nhớ tới cử động điên cuồng của Trác Phàm tại Thú Vương Sơn khi đó.
Lại trầm tư thêm một lát, Trác Phàm mới phun ra một ngụm trọc khí, gật đầu một cái, đem cái hộp kia đẩy đến trước mặt Lãnh Vô Thường, quát lạnh nói: “Hi vọng Lãnh tiên sinh đừng nói mà không giữ lời!”
Vội vã đem cái hộp kia cầm cào trong tay, run rẩy mở ra, sau khi một lần nữa cảm thụ cỗ xanh biếc cùng thấm hương của vật kia, Lãnh Vô Thường mới liên tục gật đầu, thuận tay xuất ra một đạo ngọc giản nói:
“Trác quản gia yên tâm, Lãnh mỗ luôn luôn nói được làm được.
Chương VIP. Đăng nhập bằng trình duyệt để mua truyện sau đó xoá cache để đọc truyện!