Mọi người sợ hãi cả kinh, chợt thấy một đội ngũ ngàn người xuất hiện, còn tưởng rằng là bị địch nhân phát hiện, liền bị dọa đến lảo đảo. Đến khi định thần nhìn lại, mới phát hiện, người cầm đầu nguyên lai là hai vị trưởng lão Lạc gia, Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến, lúc này mới yên lòng lại, thở dài ra một hơi.
Từ xa khom người cúi đầu, mỗ mỗ trấn định tâm thần, cung kính nói: "Nguyên lai là hai vị trưởng lão, thời khắc nguy nan như thế, có thể nhìn thấy các vị, thật sự là quá tốt."
"Hai nhà chúng ta là đồng minh, đây là bản phận của chúng ta!" Cừu Viêm Hải ôm quyền đáp, sau đó nhíu mày nói: "Mỗ mỗ, tại hạ có một chuyện thấy kỳ quái. Tin tức Đế Vương Môn muốn ra tay với các ngươi, chúng ta rõ ràng sớm đã truyền đến, vì sao các vị còn thành ra như này?"
Mỗ mỗ cùng các vị lâu chủ liếc nhìn nhau, gương mặt phát hồng, xấu hổ cúi thấp đầu, không biết trả lời như thế nào cho tốt.
Chẳng lẽ nói thẳng ra là, chúng ta căn bản không tin tưởng các ngươi, cho nên mới chậm chạp không quyết định sao? Như thế, quá lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, đến tận lúc này, người ta còn phái người tới cứu viện đây này!
Mỗ mỗ xấu hổ, vẫn cố gắng trấn định nói: "Thực không dám giấu giếm, lão thân bế quan nhiều ngày, gần đây mới xuất quan, tình báo, là bọn thủ hạ tiếp nhận. Các nàng ánh mắt còn thấp, không biết nặng nhẹ, cho rằng Đế Vương Môn không dám coi trời bằng vung như th, không coi là chuyện to tát. Đợi lão thân xuất quan biết được, đã hãm thành, không kịp! Ai, hổ thẹn, hổ thẹn, khụ khụ khụ..." Mỗ mỗ lại ho khan mấy tiếng, hai gò má đỏ bừng.
Nói dối trắng trợn trước mặt chư vị lâu chủ như thế, đây là lần đầu tiên, nhất là còn đổ thừa trách nhiệm, thật sự khiến nàng thẹn đến muốn chui xuống đất. Nhưng không có cách, nàng tuyệt không thể thừa nhận sai lầm tệ hại bực này ngay trước mặt người Lạc gia, nếu không tất có hại đến quan hệ song phương.
Các nàng hiện tại đã là chó mất chủ, nên tuyệt không thể từ bỏ Lạc gia!
"A... Thì ra là thế!" Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến nhìn nhau, kêu kinh ngạc ồ lên, nhưng trong lòng đã cười lật trời. Lúc thu được ngọc giản cầu cứu từ Hoa Vũ Lâu, Trác Phàm đã đoán ra nguyên do, hai người cũng được biết.
Chỉ là Trác Phàm còn có ý chiếm đoạt Hoa Vũ Lâu, hai người bọn họ mới không giễu cợt các nàng, tránh thương tổn hòa khí, xấu đại kế của Trác quản gia. Cho nên bọn họ chỉ có thể nín cười, giả bộ tiếp nhận lý do này.
Chỉ là, ánh mắt hai người vẫn lộ ra vẻ mất tự nhiên. Mỗ mỗ thấy thế, liền đoán được hai người đã biết hết thảy nguyên do, nàng cực kỳ lúng túng, cứng đờ trật đầu, khó mà dám đối mắt với hai người.
Hừ, không biết nhân tâm tốt, còn nghi ngờ chúng ta? Hắc hắc hắc... giờ thì gặp quả táo rồi a! Luật hoa quả không chừa một ai.
Mỗ mỗ dường như nghe được tiếng lòng hai người, chỉ cảm thấy đắng chát.
Thấy vậy, Mẫu Đơn lâu chủ giận dữ, muốn lấy lại danh dự, bèn quát to: "Đúng rồi, Hoa Vũ Lâu chúng ta bị vây công, sớm đã phát ra thư cầu cứu, làm sao các ngươi giờ mới đến? Có phải phải chờ Hoa Vũ Lâu chúng ta bị diệt, các ngươi mới xuất hiện? Các ngươi còn có chút tình nghĩa đồng minh nào hay không?"
"Tiểu nha đầu, nếu chúng ta không có tình nghĩa, căn bản sẽ không xuất hiện ở đây, hừ!" Cừu Viêm Hải là Thần Chiếu cảnh, nể mặt Trác Phàm mới lễ kính với người Hoa Vũ Lâu, nhưng không ngờ lại bị một lâu chủ Thiên Huyền cảnh chất vấn, lúc này vẻ mặt liền âm trầm xuống, tức giận hừ lạnh.
Mỗ mỗ không dám đắc tội, vội vàng khuyên nhủ: "Cừu trưởng lão bớt giận, mẫu đơn nàng tính khí như vậy, ngài đừng để bụng!"
Ngay sau đó, mỗ mỗ quay đầu giận dữ mắng: "Mẫu đơn, Cừu trưởng lão ngàn dặm xa xôi tới cứu viện, chính là có hảo ý, ngươi làm sao có thể nói xấu người ta như thế, còn không mau nhận lỗi?"
"Hừ, hảo ý cái gì? Nế bọn họ thật có thành ý cứu chúng ta, nào chỉ đến mấy người như vậy, Trác Phàm đâu? Rõ ràng là không có tâm cứu chúng ta!" Mẫu Đơn lâu chủ bướng bỉnh, nghiêng đầu nói.
Cừu Viêm Hải cả giận nói: "Tiểu nha đầu vô tri, Trác quản gia chúng ta bày mưu tính kế, cái đám vô tri các ngươi biết cái gì?"
"Ngươi có biết, ngay khi các ngươi cầu viện, Trác quản gia đã hiểu, các ngươi nhất định là bởi vì chuyện Bồ Đề Tu Căn mà có nghi ngờ hắn, cho nên mới không tin chúng ta. Trác quản gia vốn đã căn dặn lão phu, không được để lộ việc này, để tránh hai nhà khó xử. Nhưng nha đầu ngươi đã nói như vậy, vậy lão phu cũng chẳng còn gì phải nể nang nữa, hừ!"
"Hừ, đúng thì sao, chẳng lẽ hắn trộm trấn lầu chi bảo của Hoa Vũ Lâu ta, ta còn có thể tin được nữa?" Mẫu Đơn lâu chủ cũng nổi giận quát lên, mặc kệ người trước mặt là cao thủ Thần Chiếu cường đại, đến cả mỗ mỗ kéo đều kéo không nổi, chỉ có thể liên tục ai thán, lo sợ.
Hai người này mặc dù đã vào Lạc gia, nhưng vẫn là hung thần ác sát của toàn bộ Thiên Vũ, đắc tội bọn họ, ai biết sẽ có kết cục gì?
Mẫu Đơn lâu chủ nhất định phải tranh giành nhất thời, quá không khôn ngoan!
Cừu Viêm Hải quát lạnh: "Tiểu nha đầu, nếu không phải có Trác quản gia, chỉ bằng mấy lời của ngươi, lão phu nhất định một chưởng đập chết ngươi!" Dứt lời, Cừu Viêm Hải lập tức bùng nổ sát khí, mọi người chung quanh không khỏi run rẩy, tất cả đều giật mình xiết chặt, mồ hôi lạnh chảy xuống như thác.