Cổ Tam Thông không rõ ràng cho lắm, Trác Phàm đã từng bước đi đến chỗ Hoàng Phủ Thiên Nguyên.
Ông!
Lục quang trong suốt nở rộ. Hoàng Phủ Thiên Nguyên lại khôi phục sinh cơ với tốc độ kinh khủng, rất nhanh lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
"hahaha. . . Hoàng Phủ Thiên Nguyên ta là bất tử!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên điên cuồng cười to lên.
Cổ Tam Thông càng giận, lại một chân đạp xuống.
Oanh!
Hoàng Phủ Thiên Nguyên đau đến đổ mồ hôi đầm đìa, ngũ quan bắt đầu vặn vẹo. Phải biết, tuy hắn là bất tử chi thân, thế nhưng cảm giác thống khổ mỗi lần bị tiểu tam tử giẫm đạp lại đâm thẳng vào đáy lòng!
Nhưng hắn không quan tâm, có thể gáy to trước mặt hai đại tuyệt thế cao thủ, thấy bọn họ không thể làm gì mình mà nổi giận đùng đùng, hắn đã cảm thấy, vô luận có bao nhiêu thống khổ, hắn vẫn cứ cảm thấy rất thống khoái!
"hahaha. . . Hai người các ngươi liên thủ thì sao, vẫn không làm gì được lão phu!"
Trác Phàm cười lạnh: "Hắc hắc hắc. . . Lão gia hỏa, ngươi đừng cao hứng quá sớm. Cửu Long Kim Cương Thân, Địa giai vũ kỹ, còn chưa có tư cách đạt đến cấp độ thiên hạ vô địch!"
"Hừ, thì sao? Chí ít hiện tại, các ngươi không làm gì được ta! Trừ phi, các ngươi đạt đến cảnh giới Hóa Hư, có thể trực tiếp diệt nguyên thần của lão phu, nếu không. . . hahaha. . ."
Trác Phàm lại không thèm quan tâm, vạn phần suy yếu đến gần hắn, bàn tay tràn đầy máu tươi, mười phần phí sức nâng lên, khoác lên đầu hắn.
"Tiểu tam tử, giẫm mạnh vào, tuyệt đối đừng để hắn loạn động!" Trác Phàm ngửa đầu nhìn Cổ Tam Thông, nghiêm túc dặn dò.
Cổ Tam Thông gật đầu, gót chân như Định Hải Thần Châm, không nhúc nhích.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên lại mỉa mai: "Trác Phàm, ngươi đã trọng thương, khí lực đưa tay đều không có, còn có thể làm gì lão phu? hahaha. . ."
"hahaha. . ." Trác Phàm cũng cười to lên.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên giật mình, nghi nói: "Ta cười ngươi không biết tự lượng sức mình, ngươi cười cái gì?"
"Ta cười ngươi ếch ngồi đáy giếng, kiến thức nông cạn!" Trác Phàm cười lạnh, trong mắt dần dần hiện ra một đạo hắc sắc quang mang, đồng thời toàn thân tràn ngập ra khí thế cuồn cuộn ngăm đen: "Thiên hạ rộng lớn, các loại công pháp vũ kỹ nhiều vô số kể, tương sinh tương khắc. Ngươi cho rằng ngươi có được Bồ Đề Tu Căn, luyện thành Bất Diệt Kim Thân, thì thật không ai diệt được sao? Hừ, hôm nay lão tử cho ngươi mở mang tầm mắt, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên!"
"Thiên Ma đại hóa quyết!" Trác Phàm gầm lên, hắc khí thông qua bàn tay kia, dũng mãnh lao tới Hoàng Phủ Thiên Nguyên. Rất nhanh, Địa Long thân bị nhiễm lên một tầng mực đậm. Đồng thời, hắn cảm thấy, năng lượng trong cơ thể hắn đang bị một thứ gì đó cảm nhiễm, đồng hóa. Cho dù là tám đạo long hồn, cũng đang liều mạng giãy dụa, không thoát khỏi thứ kỳ dị kia.
Thế nhưng, sao có thể.
Bồ Đề Tu Căn là sinh mệnh tinh hoa, dùng nó hợp thể long hồn, sao lại dễ dàng bị độc vật xâm nhiễm?
Nhưng hắn sao biết, đây không phải là độc, mà chính là nguyên lực Thiên Ma đại hóa quyết. Thiên Ma đại hóa quyết, có thể đồng hóa thiên địa vạn vật.
"Trác Phàm, ngươi muốn làm gì?" Lần thứ nhất nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy, Hoàng Phủ Thiên Nguyên rốt cục khó mà tiếp tục giữ vẻ phách lối.
Trong tiếng gống, còn mang sự hoảng sợ!
Trác Phàm cười tà ác: "Khặc khặc khặc. . . Làm gì? Làm cái này!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm vận chuyển công pháp. Hoàng Phủ Thiên Nguyên chỉ cảm thấy, tất cả lực lượng trong thân thể hắn, bao quát nguyên lực, khí tức, thậm chí tám đạo long hồn, đều dũng mãnh lao tới Trác Phàm.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên sợ hãi cả kinh, giờ mới hiểu được hết thảy, vội vàng giãy dụa, muốn phản kháng. Nhưng đáng tiếc, phía trên hắn đang có một con quái vật khổng lồ, đè cho hắn không thể động đậy, chỉ có thể vạn phần khuất nhục tiếp nhận phần lăng nhục tàn bạo này, từ từ cảm nhận toàn bộ năng lượng mà mình vất vả tu được, bị Trác Phàm hút đi.
Rống!
Trác Phàm chấn động thân thể, một đạo long hồn tiến vào trong cơ thể hắn. Mà ngay lúc đó, Địa Long Trảo trên thân Hoàng Phủ Thiên Nguyên bỗng dưng biến trở về bàn tay nhân loại!
Hoàng Phủ Thiên Nguyên càng sợ.
Sao Trác Phàm có thể dễ dàng như vậy hút đi long hồn của hắn. Phải biết, đây là long hồn được hắn luyện hóa, hoàn toàn, đã thành một thể với hắn, làm sao có thể dễ dàng như vậy bị bóc ra?
Trác Phàm, đến cùng hắn dùng Tà pháp gì, lại có thể làm được chuyện không thể tưởng tượng như thế?
Đứng trước thời khắc nguy cấp, hắn cả kinh kêu lên: "Dừng tay, mau dừng tay!"
"Hừ hừ hừ. . . Hoàng Phủ lão nhi, ngươi phách lối đo, ngươi đắc chí đi, vừa rồi gáy to lắm mà?" Trác Phàm ngửa mặt lên trời cười to.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên sắp khóc rồi, dốc sức giữ lại năng lượng, nhưng vô luận như thế nào đều không làm được. Chỉ có thể cảm nhận cảm giác tứ chi chầm chậm hóa thành nhân hình, mà không thể làm gì!
Hống hống hống!
Từng tiếng Long ngâm phát ra từ trong thể nội Trác Phàm, tiếp lấy, từng đạo long hồn thò đầu ra từ các vị trí trên cơ thể hắn, như muốn thoát đi.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên dường như thấy được sinh cơ, cười to lên: "hahaha. . . Trác Phàm, những Long hồn này không phải do ngươi luyện hóa, dù bị ngươi cưỡng ép kéo nhập thể nội, bọn chúng tuyệt không nghe ngươi, ngược lại sẽ phá nát thân thể ngươi. Lão phu khuyên ngươi, trả bọn chúng lại cho lão phu. Lão phu đáp ứng, ngày sau tuyệt không đối địch với ngươi, chúng ta cùng chia đều thiên hạ này!"
Trác Phàm lại không thèm quan tâm, cười lạnh nói: "Thiên hạ này sẽ là của lão tử, cần gì phải chia đều với ngươi? Còn nữa, chỉ là mấy con cá trạch mà đòi làm khó lão tử à, lão tử đã có thể kéo bọn chúng ra khỏi ngươi, chẳng lẽ còn không trị được bọn chúng sao?"
Vừa dứt lời, trên trán Trác Phàm phát lên một ngọn lửa màu xanh, mà ngay một khắc này, những long hồn kia lập tức ỉu xìu xuống.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên giật mình, khóc không ra nước mắt.
Xong cmnr, bây giờ mốt chút vốn liếng cò kè mặc cả đều không có!
Ai ngờ được, Trác Phàm thủ đoạn quỷ dị như vậy, đông đảo như vậy. Những địa mạch long hồn này, bị Đế Vương Môn bọn họ trấn thủ ngàn năm đều không yên tĩnh, kết quả đến tay Trác Phàm một cái, liền ngoan như cún, đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Hoàng Phủ Thiên Nguyên thở dài, ngửa đầu nhìn lên trời, bất đắc dĩ không thôi, chỉ có thể mặc cho năng lượng trong thể nội càng ngày càng mỏng manh.
Đến sau cùng, cũng là tiếng long ngâm cuối cùng, tất cả long hồn rốt cục bị Trác Phàm thu nhập thể nội, mà Hoàng Phủ Thiên Nguyên đã ngờ hiện ra hình người, chẳng còn chút bá khí như lúc trước.
Nửa canh giờ sau, Hoàng Phủ Thiên Nguyên dưới Thiên Ma đại hóa quyết, đã hoàn toàn hoá thành bụi phấn!
Cổ Tam Thông nhìn mặt đất trống trải dưới chân thì cười lạnh, lần nữa khôi phục hình người.
"Lão cha, không ngờ ngươi còn có ngón này, là tuyệt học của Cửu U Ma Đế đúng không, ngay cả ta cũng bất trị, ngươi lại xử lí gọn đẹp được tên này . . " Cổ Tam Thông vui cười liên tục.
Hắn lời còn chưa nói hết, Trác Phàm đã khoát tay, thản nhiên nói: "Tiểu tam tử, hộ pháp cho ta, bây giờ cửu long quy nhất, ta muốn đột phá!"
Nói xong, hắn ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt, yên tĩnh tu luyện.
Cổ Tam Thông thấy hắn vội như vậy, liền hiểu đây là cơ hội khó được, liền ngậm miệng lại, cẩn thận thủ hộ ở bên.
Như thế, hai ngày chớp mắt đã qua, khí tức trên thân Trác Phàm đang từng bước vững vàng tăng trưởng. Lúc đầu là Thiên Huyền tam trọng, đến Thiên Huyền tứ trọng, bây giờ đã là Thiên Huyền ngũ trọng, mỗi ngày một biến hóa mới, thoát thai hoán cốt. Thương thế trên người cũng đang nhanh chóng được chữa trị.
Có thể thấy được, năng lượng trong thể nội cao thủ Thần Chiếu đỉnh phong như Hoàng Phủ Thiên Nguyên khổng lồ cỡ nào!
Hưu!
Một xích sắt màu đen phóng tới đầu Trác Phàm, thế lớn mãnh liệt.
Cổ Tam Thông giật mình, lập tức đưa tay bắt lấy, gầm thét: "Kẻ nào, đi ra đây!"
"Cổ Tam Thông, thân là Hộ Long Thần Vệ, lại dám bảo vệ tên phản quốc, chẳng lẽ ngươi quên lời thề 300 năm trước sao?"
Ba người Quỷ Vương, Tư Mã Huy, Phương Thu Bạch dần xuất hiện.
Mà Trác Phàm vẫn không nhúc nhích tí nào, hoàn toàn không biết về ngoại giới. .