Cổ Tam Thông xùy cười: "Lời thề năm đó, chỉ là bảo vệ hoàng thất các ngươi ngàn năm không ngã, chưa từng nói sẽ làm chó săn cho các ngươi. Còn ta, ta thích thì giúp các ngươi, không thích, ai cũng không làm gì được ta, hừ!"
Nghe được lời này, ba người giật mình nhìn nhau, đều khá kinh ngạc.
Đứa nhỏ này, từ lúc nào trở nên xảo trá như thế, lại còn biết tìm lỗ thủng trong câu chữ. Có điều rất nhanh, ánh mắt ba người liền hướng về phía Trác Phàm. Không cần phải nói, ngụy biện kiểu này khẳng định là Trác Phàm dạy!
Nghĩ tới đây, ba người nhau thở sâu, sắc mặt ngưng trọng.
Cổ Tam Thông là chiến lực lớn nhất của bọn họ, giờ khắc này, lại chạy đến bên Trác Phàm.
Quỷ Vương hơi run run nói: "Cổ Tam Thông, ngươi đã thề bảo vệ hoàng thất, vậy phải tiêu diệt địch nhân của hoàng thất. Bây giờ Trác Phàm đại nghịch bất đạo, tùy ý mở rộng thế lực, đã hình thành uy hiếp trí mạng giang sơn Thiên Vũ. Mặc kệ ngươi là thân phận Hộ Long Thần Vệ, hay là do lời thề năm đó, ngươi đều phải diệt trừ hắn mới phải. Mà không phải như bây giờ, bao che nghịch tặc!"
"Hừ, cái gì mà bao che không bao che? Nhi tử che chở lão tử, không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?" Cổ Tam Thông cười đùa nói: "Huống hồ, cha ta đã cam đoan với ta, sẽ không động vào căn cơ hoàng thất. Hắn chỉ cần quyền lực, không cần danh phận!"
Ba người sợ hãi cả kinh, lần nữa nhìn nhau, đều hít sâu một hơi, Phương Thu Bạch càng khó có thể tin la lên: "Tiểu tam tử, ngươi vừa mới nói cái gì, ngươi gọi hắn là cái gì?"
"Há, các ngươi còn chưa biết sao, hắn là nghĩa phụ của ta. Cho nên, các ngươi dám động vào hắn, tiểu gia ta nhất định lột da các ngươi, giết cả nhà các ngươi, hắc hắc!" Cổ Tam Thông hung hăng nắm nắm quyền, lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Ba người cả kinh trợn mắt hốc mồm, nhất thời cả người cứng đờ, không ai nói ra được một lời.
Nếu Cổ Tam Thông bị Trác Phàm hoa ngôn xảo ngữ nhất thời mê hoặc, bọn họ còn có thể khuyên can trở về. Mọi thứ vẫn như cũ, tiểu quái vật Cổ Tam Thông, vẫn là chiến lực mạnh nhất của bọn họ.
Nhưng hai người đã biến thành phụ tử, quan hệ mật thiết, bọn họ xem như hao hết môi lưỡi, lại có ích lợi gì đâu? Chỉ là bọn họ có điều không hiểu, Trác Phàm đánh thuốc mê gì cho tiểu quái vật, lại có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện trở thành nhi tử?
Hoàng thất nuôi bé con này mấy trăm năm, đều không thể thu phục lòng hắn, nhưng Trác Phàm mới gặp hắn được bao lâu?
Mà phải rồi, chuyện này. . . phát sinh lúc nào?
Nhưng vừa nghĩ tới đại chiến mấy ngày trước, Lạc gia trong nháy mắt xúi giục được cả một đám cao thủ, ba người chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, không thể không thừa nhận, Trác Phàm công tâm thuật lợi hại, thiên cổ hiếm thấy.
"Tiền bối, hay là chúng ta rút lui trước đi. Tiểu tam tử liên thủ với Trác Phàm, thế nhân không ai địch nổi. Chúng ta nên mau chóng bẩm báo bệ hạ, để bệ hạ định đoạt!" Tư Mã Huy đề nghị.
Phương Thu Bạch khẽ gật đầu, cảm thấy làm như thế là thỏa đáng nhất.
Chỉ có Quỷ Vương, trong mắt ẩn ẩn phát lên nộ khí, không muốn rời đi, mà tiến lên trước một bước, mắng to: "Cổ Tam Thông, trước kia lão phu còn kính ngươi là anh hùng hảo hán, nói lời giữ lời. Cho dù rơi vào tình cảnh như hôm nay, cũng không oán hận ngươi mảy may. Nhưng vạn vạn không nghĩ đến, ngươi lại là thứ lật lọng vô sỉ như thế. Nếu ngươi làm theo lời Trác Phàm, nếu đại sự thành, cho dù không lật đổ hoàng thất hiện nay, nhưng các ngươi có khác gì đoạt giang sơn hoàng thâts?"
"Cổ Tam Thông, nếu ngươi còn biết rõ bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ, ngươi nên tuân thủ lời thề năm đó, tận trung cương vị, chớ có lươn lẹo, đây tuyệt không phải hành vi quân tử!" Quỷ Vương dỗi vl hét lớn.
Cổ Tam Thông nhướng mày, kỳ quái nói: "Ngươi là ai, ta không nhận ra ngươi, ngươi biến thành bộ dáng này, liên quan gì đến ta?"
"hahaha. . . Cổ Tam Thông, lão phu không cần ngươi biết ta là ai, ta chỉ hy vọng ngươi còn có thể thực hiện ước hẹn năm đó!" Quỷ Vương cười khổ, tràn đầy bi thương.
Cổ Tam Thông càng thêm nghi hoặc, nghe người này nói, có vẻ như hai người là người quen cũ vậy. Nhưng hắn lại không nhớ trước kia từng biết người như vậy!
Chợt, hắn động động mũi, ngửi một hơi, lại cảm thấy, trên thân quỷ Vương này vậy mà có mùi vị hơi quen thuộc.
"Ngươi là ai, chúng ta từng gặp nhau rồi sao?" Cổ Tam Thông lạnh lùng nói.
Quỷ Vương không nói gì, trầm ngâm nửa ngày, lại chợt vung lên xích sắt về phía Trác Phàm, hét to: "Huyền giai cao cấp vũ kỹ, tinh vân Xuyên Tâm Tỏa!"
Xoạt!
Hắc Tỏa một hóa hai, hai hóa bốn, chỉ chốc lát sau, hóa thành hơn ngàn hắc, tỏa giống như vạn tinh vân. Cỗ khí thế cường hãn làm cho tất cả mọi thứ nó đi qua đều hóa thành bột mịn. Cho dù là không khí cũng bị xé rách, phát ra tiếng nổ đùng đoàng.
Cổ Tam Thông bị làm cho bất ngờ, đến khi hắc tỏa cách Trác Phàm rất gần, mới mãnh liệt thức tỉnh, cản trước mặt hắn, nhất quyền đánh ra.
Oanh!
Hơn ngàn Hắc Tỏa trong nháy mắt vỡ vụn, chỉ có bốn phía không gian không ngừng chấn động, còn có nắm đấm Cổ Tam Thông đang run rẩy.
Hai người Phương Thu Bạch, Tư Mã Huy ngơ ngác nhìn Quỷ Vương chỗ đó, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Phải biết, có Cổ Tam Thông ở đây, muốn động đến Trác Phàm, ba người bọn họ cho dù liên thủ cũng tuyệt đối không thể nào làm được. Nhưng biết rõ không thể làm, vì sao Quỷ Vương tiền bối còn muốn xuất thủ?
Đây không phải tự làm mất mặt a!
Quỷ Vương đứng bình tĩnh, không vì chiêu thức bị nhẹ nhõm phá giải mà bối rối.
Thật lâu, hắn mới bật cười nói: "Cổ Tam Thông, ngươi biết ta là ai chưa?"
Cổ Tam Thông chậm rãi gật đầu, trong mắt có một tia thương cảm, thì thào: "Không ngờ ngươi còn sống, ta nghĩ là. . ."
"Hừ, còn sống?" Quỷ Vương xùy cười, trong tiếng cười tràn ngập sự bi thương: "Ngươi nhìn ta này, giống như là còn sống sao?"
Cổ Tam Thông nhìn thẳng hắn, không nói gì, cũng hơi lộ ra vẻ đau thương.
Quỷ Vương trịnh trọng nói: "Cổ Tam Thông, năm đó nếu không phải nhận một quyền kia, lão phu đã có thể đột phá hóa Hư cảnh, không có khả năng rơi vào đường cùng, chuyển tu linh khôi. Thành như bây giờ, người không ra người, quỷ không quỷ. Mỗi khi nhớ tới việc này, lão phu đều rất thù hận, nhưng lão phu không hận nổi ngươi, vì ngươi luôn tuân thủ lời thề với lão phu, còn bây giờ. . ."
"Ta vẫn tuân thủ lời thề năm đó!" Cổ Tam Thông hét lớn, giải thích.
"Không, ngươi không có, bây giờ ngươi chỉ là đang nghĩ cách đào thoát lời thề!" Quỷ Vương nộ hống.
Cổ Tam Thông lùi lại hai bước, sắc mặt do dự không chừng. Quỷ Vương tiếp tục quát: "Trung hiếu lễ nghĩa tin, là chuẩn tắc phụ thân ngươi dạy ngươi làm người, chẳng lẽ ngươi muốn ruồng bỏ phụ thân ngươi, ruồng bỏ tất cả những thứ phụ thân ngươi dạy ngươi sao?"
Cổ Tam Thông lần nữa run run. Nghĩa phụ đầu tiên của hắn vừa là cha, vừa là lương sư, lại vừa là ân nhân cứu mạng, hắn vô luận như thế nào đều không dám quên. Người khác nói gì, hắn không quan tâm, ác ma, quái vật, những thứ này hắn đều có thể tiếp nhận. Nhưng duy chỉ có nói hắn ruồng bỏ di chí tiên phụ, hắn nhất định không nhận.
Thấy Cổ Tam Thông đã bối rối, khó mà suy nghĩ bình thường, Quỷ Vương vô ý thức cười tà dị.
Đúng lúc này, một thanh âm khoan thai vang lên: "Đường đường Quỷ Vương thống lĩnh Quỷ Ảnh Vệ, đệ nhất nhân Thiên Vũ, Nhân Thánh trong Thiên Địa Nhân tam thánh năm đó, trước sau 300 năm, hai lần dùng câu chuyện nhân nghĩa cẩu thí lừa gạt một đứa bé, đây cũng là hành vi của đại trượng phu sao?"
Trác Phàm mở mắt, trong mắt rạng rỡ tinh quang, lộ ra bá khí bễ nghễ thiên hạ, nhìn về phía đạo hắc ảnh kia, đạm mạc nói: "Để cho người khác tuân thủ lời hứa trước, có phải nên nhìn nhận lại bản thân trước?"
"Trác Phàm!" Quỷ Vương cắn răng, song quyền hung hăng nắm lại, lớn tiếng nói: "Ngươi là tên vô sỉ, không biết hoa ngôn xảo ngữ kiểu gì, lừa gạt Cổ Tam Thông. Năm đó nghĩa phụ Cổ Tam Thông làm người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, mới khiến cho đứa nhỏ này biết hai chữ tín nghĩa. Nào giống ngươi, tận lực khiến hắn lạc lối!"
"Cổ Tam Thông, ta hỏi ngươi, người ngươi sùng kính, là phụ thân đời thứ nhất của ngươi, hay là tên tiểu nhân hèn hạ không biết xấu hổ bây giờ?" Quỷ Vương lớn tiếng chất vấn
Cổ Tam Thông lại giật mình, không biết nên trả lời như thế nào.
Trác Phàm nào không biết hắn nghĩ gì, đây rõ ràng chính là muốn thông qua so sánh hai vị phụ thân, mà bắt Cổ Tam Thông phải chọn một trong hai.
Trác Phàm chầm chậm đến trước mặt Cổ Tam Thông, sờ sờ đầu hắn, cực kỳ sáng suốt né đi đề tài này, vui vẻ cười nói: "Mặc kệ là phụ thân có tri thức hiểu lễ nghĩa trước kia, hay là kẻ phụ thân bỉ ổi xảo trá như ta, hai chúng ta tuy không phải người một đường, nhưng vẫn có điểm chung. Đó là tình cảm chúng ta dành cho đứa con này không bao giờ giảm!"
Cổ Tam Thông mở to mắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt từ ái, chợt lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Tên xảo trá!" Quỷ Vương cứng ngắc người, gương mặt khó coi như ăn phải một con ruồi chết, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. . .