"Lão cha, ngươi không phải đã cửu long quy nhất à, làm sao tu vi mới đến Thiên Huyền ngũ trọng? Con cá chạch kia còn có thể trong nháy mắt đến Thần Chiếu đỉnh phong a!"
Trác Phàm cười to: "hahaha. . . Con đường tu luyện, coi trọng nhất tiến hành theo chất lượng. Ta tuy có chín đạo địa mạch long hồn, lại không muốn nhanh chóng luyện hóa chúng nó. Nếu không, bằng cửu long chi uy, thoáng chốc ta có thể đạt đến Hóa Hư cảnh, nhìn như một bước lên trời, thực không có có chỗ tốt gì đối với ngày sau tu luyện."
"Đời này ta phải tạo cho ra cơ sở tốt chưa từng có, ta không muốn vì ham lực lượng nhất thời, mà trở thành kẻ bình thường, hủy tiền đồ tương lai. Hắc hắc hắc. . . Tóm lại, tu luyện không có đường tắt!" Trác Phàm cảm khái nói.
Cổ Tam Thông gật đầu, có điều ngộ ra: "Có điều, con cá chạch kia thật khó đối phó. Ngay cả ta trở về bản tướng đều không giết được hắn. Sớm biết như thế, chúng ta lúc trước không nên đưa Bồ Đề Tu Căn cho hắn."
"Không, nhất định phải cho!" Trác Phàm kiên định lắc đầu, cười nói: "Cửu Long Kim Cương Thân là lý do cam đoan hắn dám khai chiến với chúng ta, nếu hắn không luyện thành, sẽ không khai chiến với chúng ta, ta cũng sẽ không tiện động thủ với hoàng đế. Mà chỉ có khi song phương khai chiến, hoàng đế mới có thể yên tâm thanh lý triều chính, chờ thiên hạ đại loạn, chúng ta mới có thể danh chính ngôn thuận bước chân vào đó, đoạt triều đình."
Cổ Tam Thông vẫn còn mơ hồ: "Lão cha, có cần phải phiền toái như vậy sao? Giờ chúng ta liên thủ, chính là thiên hạ vô địch, bây giờ chúng ta đi gõ đầu hoàng đế cũng được, dù sao ta đã không bị lời thề cẩu thí kia ước thúc nữa."
"hahaha. . . Tiểu tam tử, đây chính là nguyên nhân 300 năm trước ngươi bại. Ta dám nói, dù không có đám người Nhân thánh lừa gạt ngươi, ngươi cũng không làm gì được đế quốc này! Cái gọi là danh bất chính, ngôn bất thuận! Nếu ngươi không có cái cớ tốt, cho dù ngươi đoạt được đế quốc này, sẽ không có người phục ngươi. Quốc gia là cái gì, là tư nguyên. Ngươi muốn làm cho tất cả mọi người nghe lệnh của ngươi, ngươi nhất định phải có lý do công khai, làm cho tất cả mọi người phục tùng ngươi, nguyệt ý dâng lên tất ả. Nếu không, thực lực ngươi dù mạnh, nhưng đối mặt cả một khu vực lớn bực này, ngươi tự đi đào sao?"
Cổ Tam Thông khẽ giật mình, suy nghĩ kỹ một chút bèn gật đầu.
Hắn còn nhớ rõ, lúc một mình hắn tìm dược tài, thực sự quá khổ a, khả năng một tháng không tìm ra một cây dược tài cho ra dáng. nhưng chỗ ngự hạ thất gia, nhất là Dược Vương Điện, lại cất giữ không ít, hắn ăn cướp một lần đủ no lâu.
Bọn họ không bởi vì có thân phận chư hầu một phương, mới có thể thu thập được nhiều như vậy sao? Nghĩ tới đây, Cổ Tam Thông mới hiểu cái gì gọi là danh phận. Đó chính là thứ có thể cướp đồ của người khác ngay dưới ban ngày ban mặt, còn để bọn họ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, sẽ không sinh ra oán hận.
Nghĩ như thế, hoàng thất,ngự hạ thất gia, thật sự là còn ác độc hơn tiểu ác ma mỗi ngày trộm đoạt dược tài như hắn a!
"Đúng rồi, tiểu tam tử, bây giờ ngươi thủ đoạn thay đổi nhiều a!".
Cổ Tam Thông nhếch miệng cười đắc ý: "Đúng vậy a, Đại bá mở cho ta mấy thiên phú thần thông, xem như có chút thành tựu. Bây giờ có thể thuần thục sử dụng Kỳ Lân Tráo, còn có hóa về bản tướng. Mặt khác có một bộ Trùng thiên Bá Quyền, đang luyện cho quen!"
Trác Phàm khẽ gật đầu, yên tâm hơn nhiều. Xem ra cho đến trước mắt, Kình Thiên Côn Bằng không sinh ra ác ý đối với bọn họ, thật sự vẫn kiên nhẫn trợ giúp tiểu tam tử đề cao thực lực.
Rầm rầm rầm!
Bất chợt, từng tiếng bạo hưởng từ đằng xa truyền đến, hai người Trác Phàm ngẩng đầu nhìn qua, thấy phía trước có một tòa thành trì nguy nga hùng tráng, trước thành trì đã bị vây kín. Mấy chục tên Thần Chiếu cảnh đang không ngừng tấn công. Mà trong thành, có vài chục Thần Chiếu cảnh khác trông coi kết giới trận ấn, như từng khối đá cứng, sừng sững bất động!
"Kia là tổng bộ Đế Vương Môn, Tỏa Long Thành!" Cổ Tam Thông vui vẻ nói.
Trác Phàm đạm mạc gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta rốt cục đến. Hẳn là Cừu trưởng lão đang vây công Tỏa Long Thành."
"Hắc hắc hắc. . . thành trì này, 300 năm trước ta đánh một lần, rất cứng rắn, ta mất tới một ngày mới san bằng nó. Còn bọn họ, chắc cả một đời đều đánh không nổi. Tỏa Long Thành có 385 đạo kết giới, bên trong còn có thập đại trận thức cấp năm, cho dù trăm vạn đại quân đến đây cũng thúc thủ vô sách, nó không phải là trưng cho đẹp!" Cổ Tam Thông khoe công tích trước kia.
Trác Phàm lắc đầu: "Ai, tiểu tam tử, bọn họ mà nghe được mấy lời này, chắc phải xấu hổ đến chết."
"Vậy làm sao bây giờ, ta không được nói với bọn họ sao? Nếu bọn họ hỏi thì sao?"
"Đương nhiên phải nói, hơn nữa còn phải nói cho đặc sắc. Phải cho đám người biết biết bản lĩnh hai cha con chúng ta, hahaha. . ." Trác Phàm cười lớn.
Cách đó mấy dặm, phu phụ Cừu Viêm Hải lăng không bay trước Tỏa Long Thành, lại chau mày, liếc nhìn nhau, đều lắc đầu thở dài.
"Cừu trưởng lão, không được, không công nổi, phòng ngự Tỏa Long Thành quá kiên cố!" Một bóng người cấp tốc bay đến trước mặt bọn họ, vội vã nói.
Cừu Viêm Hải sắc mặt khó coi: "Không công nổi? Đã hơn mười ngày, các ngươi một đạo kết giới đều không phá nổi, các ngươi muốn đánh tới ngày tháng năm nào a! Có phải các ngươi còn niệm tình cũ hay không?"
"Không không không, chúng ta nào dám? Từ khi chúng ta gia nhập Lạc gia, thì đã một đao cắt đứt quá khứ, không còn dám hai lòng. Chỉ là. . . Tỏa Long Thành, xác thực rất khó công!" Người kia ngượng nghịu nói.
Cừu Viêm Hải càng thêm nổi trận lôi đình, hét lớn: "Cút ngay cho ta, lão phu nói cho ngươi biết, các ngươi mà không hạ được thành này trước khi Trác quản gia về, Trác quản gia trở về mà tìm lão tử phiền phức, lão tử vặt đầu ngươi!"
Người kia co rụt cổ lại, đầy bụng ủy khuất, vội quay lại, tiếp tục liều mạng công thành.
Tuyết Thanh Kiến thở dài, khuyên nhủ: "Lão đầu tử, thành trì xác thực không dễ phá, không bằng. . . Chúng ta hai hợp lực dùng Sinh Tử Quyết?"
"Tuyệt đối không thể!" mỗ mỗ vội vã khoát khoát tay nói: "Tuyết trưởng lão, bây giờ Lệ lão còn đang trọng thương, lúc này chúng ta chỉ có hai vị là rường cột, có thể chấn nhiếp cao thủ nội thành. Sinh Tử Quyết cực kỳ hao tổn nguyên lực, Lãnh Vô Thường lại xảo trá phi phàm. Nếu để cho hắn bắt được thời cơ hai vị suy yếu, chúng ta có khả năng thua ngược, xin hai vị nghĩ lại!"
"Haha, lão thái bà này, lời này của ngươi là có ý gì, xem thường Ma đạo anh kiệt chúng ta đúng không?" Lúc này, Hung Sát Quỷ không cam lòng mắng to: "Không có hai lão gia hỏa này, còn có bốn huynh đệ chúng ta đây. Yên tâm, các ngươi lên đi, chết cũng không sao!"
"Đúng vậy đúng vậy. . ." ba quỷ còn lại cũng ồn ào hét to.
Tuyết Thanh Kiến hung tợn trừng bọn họ, nổi giận nói: "Bốn tên nhóc khốn nạn các ngươi, có biết nói chuyện hay không, các ngươi mới phải chết đấy?"
Mọi người liền tục lắc đầu cười khổ. Bốn tên tiểu quỷ, thực lực tuy không yếu, nhưng đầu óc lại không bình thường, làm sao có thể gánh được đại cục? Nếu hai người Cừu Viêm Hải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ không dám giao phó đại cục cho bốn tên đần này.
Nhưng nhìn thành trì kiên cố trước mặt, mọi người lại không có biện pháp gì, chỉ có thể than thở!
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên: "hahaha. . . Ta còn tưởng rằng các ngươi sớm đã xử lí sạch sẽ đám binh tôm tướng cua, không ngờ vẫn phải để ta đích thân xuất mã a!"
Nghe được lời này, mọi người sáng mắt lên, quay đầu hướng về phía nơi phát ra thanh âm, liền một bóng người chậm rãi xuất hiện.
"Trác Phàm?" Mọi người kinh hỉ kêu lên, nhưng chẳng vui mừng được bao lâu, một bóng người khác lại hiện ra từ sau lưng Trác Phàm, khiến bọn họ sợ hãi kêu lên: "Bất. . . Bất Bại Ngoan Đồng, Cổ Tam Thông!"
"Trác Phàm, cẩn thận, Cổ Tam Thông sau lưng ngươi!" Long Quỳ hét lớn. Nhưng Trác Phàm lại chỉ bình chân như vại đứng đó.
Cùng lúc đó, cao tầng trưởng lão Lạc gia lại cung cung kính kính đi đến, cúi đầu nói: "Trác quản gia!"
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, lại hướng sang Cổ Tam Thông, cúi lưng 90 độ, cung kính hô to: "Tiểu thiếu gia!"
Cái gì? Tất cả mọi người trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn hai người, chẳng hiểu ra sao. . .