Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 794 - Chương 795: Thành Phá

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 795: Thành phá

Tiểu. . . Tiểu thiếu gia là có ý gì?

Một đám minh hữu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cổ Tam Thông chính là Hộ Long Thần Vệ, trước đó còn nhận mệnh truy sát Trác Phàm. Làm sao lúc này giống như người Lạc gia rất biết hắn, còn khom người kính xưng tiểu thiếu gia ?

Trác Phàm kéo Cổ Tam Thông đến trước người, thản nhiên nói: "Ha ha ha. . . Mọi người, bây giờ ta chính thức giới thiệu. Cổ Tam Thông, là nghĩa tử của ta!"

Cái gì?

Tất cả mọi người sợ hãi cả kinh, tiểu ma đầu như Cổ Tam Thông, làm sao lại trở thành nghĩa tử của Trác Phàm? 300 năm, không ai có thể thu phục tiểu ác ma, chẳng lẽ cứ như vậy dễ như trở bàn tay bị Trác Phàm hàng phục?

"Vậy Trác quản gia, ngài cùng Cổ Tam Thông đại nhân là khi nào kết cơ duyên này vậy?" mỗ mỗ cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Đại khái bảy, tám năm trước, ta cùng tiểu tam tử không đánh nhau thì không quen biết, mới thành tựu tình phụ tử như hôm nay, ha ha ha. . ."

"Há, thì ra là thế!" Mỗ mỗ thở sâu, âm thầm gật đầu. Trước đó nàng còn nghi hoặc, hai người đã cha con, vì sao trong hoàng thành lại không hề nể mặt mũi mà ra tay đánh nhau. Vậy giờ có thể chứng minh, hai người trong hoàng thành, chẳng qua là làm diễn mà thôi.

Mà lại liên tưởng đến đủ loại thái độ mà hoàng thất đối với bảy nhà, mỗ mỗ đã đánh hơi được một số mùi âm mưu.

Nghĩ tới đây, trong mắt mỗ mỗ dần dần phát lên một tia ngưng trọng, lại nhìn Trác Phàm nói: "Trác quản gia, sau trận chiến này, ngài có tính toán gì không?"

Trác Phàm khen thầm, thông minh, cười nói: "Yên tâm, ta tự có sắp xếp!"

Mỗ mỗ an lòng gật đầu, thực nàng mới vừa đoán ra, nguyên do của cả một chuỗi sự việc kì quặc. Vì sao hoàng đế lại trở mặt với Lạc gia, chẳng lẽ chỉ bởi vì ban hôn sao? Vì sao hoàng thất ngày thường luôn luôn chú trọng bảo trì thăng bằng giữa bảy nhà, lần này đối với chuyện Đế Vương Môn lấy việc công làm việc tư, lại khoanh tay đứng nhìn, giả câm vờ điếc?

Nguyên lai khi đó Trác Phàm đại náo hoàng thành đã bắt đầu, hoàng thất muốn lấy bảy nhà ra khai đao. Mà lần kia Trác Phàm cũng không phải đột nhiên phát tác, mà khẳng định sớm có dự mưu. Khi đó hắn mượn cơ hội dẫn Cổ Tam Thông ra khỏi hoàng thành, càng khẳng định hắn mưu đồ đã lâu. Chỉ sợ lúc trước hoàng đế còn không biết, quan hệ giữa hai người bọn họ đã thân cận như thế.

Như vậy, hết thảy đều nói thông được, hoàng thất muốn diệt trừ các thế lực đối địch, Trác Phàm thì sớm đã sinh ra tâm kiếm chỉ thiên hạ, Đế Vương Môn thì thừa cơ quật khởi, muốn xưng bá. Tam phương đều có mục đích riêng, chỉ có thế gia bọn họ bị mơ mơ màng màng, như những con cờ.

Mà hiện nay, bọn họ đã lên thuyền của Trác Phàm, tất nhiên chỉ có thể đi theo hắn. Cho nên mỗ mỗ mới thâm ý hỏi Trác Phàm, sau khi đánh bại Đế Vương Môn, có chắc đối phó hoàng thất hay không. Khi hắn tự tin đáp lời, mỗ mỗ mới yên lòng.

Tiềm Long Các cùng Kiếm Hầu Phủ không sáng suốt được như vậy, chỉ biết kỳ quái nhìn hai người.

"Đúng rồi, Trác quản gia, Hoàng Phủ Thiên Nguyên sao rồi?" So với thiên hạ đại cục lằng nhằng của hôm nay, mọi người vẫn quan tâm hơn về còn quái vật nắm giữ Cửu Long Kim Cương Thân.

Trác Phàm cười nói: "Cái này còn phải nói sao, có tiểu tam tử xuất thủ tương trợ, hắn đã chết đến mức không thể chết thêm!"

Mọi người thở ra một hơi, yên lòng gật đầu cười cười. Thực, lúc bọn họ thấy hai người xuất hiện, đã đoán được kết quả. Có thể tưởng tượng, dù Cửu Long Kim Cương Thân mạnh đến mấy, gặp phải hai đại cao thủ Cổ Tam Thông cùng Trác Phàm, cũng phải bại trận. Bọn họ hỏi lại, là vì an tâm mà thôi.

Lại nhìn kĩ lại hai người, mọi người liên tục tán thưởng, hai người này liên thủ, Thiên Vũ còn ai có thể địch nổi a!

Cừu Viêm Hải chợt khom người ôm quyền, thở dài nói: "Trác quản gia, lão phu vô năng, công thành mười ngày đều không thể đánh hạ, đã phụ ngài trọng thác!"

Trác Phàm không nói gì, chỉ là liếc mắt nhìn Cổ Tam Thông.

Cổ Tam Thông ưỡn dài người, ngáp nói: "Ai, mười ngày công không được một tòa thành, các ngươi đúng là rất vô năng. Như vậy đi, để tiểu gia cùng lão cha công cho các ngươi xem, cho các ngươi được mở mang kiến thức!"

Cừu Viêm Hải cứng mặt, khuôn mặt già nua nóng hừng hực lên. Tuy hắn biết Cổ Tam Thông thực lực cường hãn, nhưng bị một đứa bé con răn dạy như thế, vẫn thật rất mất mặt.

Mọi người cũng tục cười khổ. Đây thật là cha nào con nấy. Bất Bại Ngoan Đồng từng rất lạnh lùng cao ngạo, giờ cũng học được cái thói đắc ý gáy to.

Trác Phàm cười lớn, cưng chiều vỗ đầu tiểu tam tử, nở nnụ cười hài lòng.

Trong ánh mắt trông mong của tất cả mọi người, Trác Phàm cùng Cổ Tam Thông đạp chân xuống, bay đến trước Tỏa Long Thành. Đồng tử phải Trác Phàm lập loè một vầng sáng màu vàng óng, trên nắm tay Cổ Tam Thông tản ra khí tức khủng bố cuồn cuộn.

"Mau nhìn, lại có người đến công thành!" Trong kết giới Tỏa Long Thành, một vị Thần Chiếu cảnh vội vã.

Một người khác thì là thờ ơ khoát khoát tay: "Có gì mà ngạc nhiên, quản hắn là ai, có Bát Đại Kim Cương chúng ta tọa trấn kim cương Tỏa Thiên Trận, dù Thiên Vương lão tử tới cũng đừng hòng đánh được."

"Không không không. . . kia. . . người kia thật giống như là Trác Phàm a!" Người kia lần nữa kêu to, mọi người lúc này mới giật mình, nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ quen thuộc, lập tức giật mình run lên.

Trác Phàm xuất hiện ngoài thành, chẳng phải là nói môn chủ. . .

Ngay một khắc này, tiếng quát vang tận mây xanh, truyền vào toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ Tỏa Long Thành, phảng phất là Ma Vương sắp giáng lâm, làm cho tất cả mọi người đều lo sợ lên.

"Không Minh Thần Đồng, phá không!"

"Ngút trời Bá Quyền, Diệt thương khung!"

Một vô hình ba động xuyên qua tầng tầng không gian, hơn 300 kết giới tan vỡ từng tầng. Đồng thời, quyền lực kinh khủng truyền tới, phòng ngự trận thức trong nháy mắt bị chấn vỡ toàn bộ.

Ầm ầm. . .

Những Thần Chiếu cảnh trấn giữ trận thức còn chưa kịp phản ứng, đã bị quyền kình chấn cho phun máu, giống như diều đứt dây, bị đánh bay ra ra, trong nháy mắt không còn sinh cơ. Toàn bộ Tỏa Long Thành không ngừng rung động, dường như thiên địa sụp đổ!

Đụng!

Một cánh cửa gỗ bị phá tan, một vị trưởng lão Đế Vương Môn hấp tấp chạy vào, hô lớn: "Lãnh tiên sinh, không tốt, kết giới bị phá, nên làm gì đây?"

Lãnh Vô Thường hít sâu một hơi, bất lực nhắm mắt lại, hiu quạnh nói: "Còn có thể làm sao? Đầu hàng đi. Cơ hội thắng duy nhất của chúng ta là môn chủ. Nhưng Trác Phàm đã xuất hiện, vậy môn chủ. . . Ai, cho dù thành này không phá, nhưng chúng ta cố thủ thì có ích gì. . ."

"Cái này. . ." Người kia giật mình, suy nghĩ một lát, đành cúi đầu lui xuống.

Lãnh Vô Thường đa mưu túc trí đều hết cách, bọn họ còn có thể như thế nào? Hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đi xuống truyền lệnh, mọi người nên mau chóng hạ vũ khí, giữ mạng quan trọng hơn.

Bọn người U Vạn Sơn nghe mệnh lệnh này, tất nhiên không phục. Trác Phàm là cừu nhân hủy nhà diệt tộc bọn họ, há có thể dễ dàng khuất phục như vậy?

Nghiêm Bá Công lúc này còn đang bách độc quấn thân, cả người hấp hối. Hắn thân là điện chủ Dược Vương Điện, chơi độc chưởng với tên phản đồ Nghiêm Tùng, thế mà thua, đã đầy đủ mất mặt. Bây giờ lại còn muốn hắn đầu hàng, hắn làm sao có thể nuốt được cục tức này? Nhưng đã hết cách rồi.

"Ai, Thật sự là trời không giúp ta à. . ." U Vạn Sơn lắc đầu thở dài.

Bên ngoài thành, tất cả mọi người trợn tròn mắt, bọn họ công phạt mười ngày đều không phá nổi một tầng kết giới, thế mà bị hai cha con Trác Phàm trong nháy mắt phá cho tan tành, trông như còn không cần tốn nhiều sức.

Cha con đều là quái vật, thật là thiên hạ hiếm có!

Trác Phàm truyền lệnh: "Tất cả mọi người nghe lệnh, đánh hạ Đế Vương Môn, bắt sống Lãnh Vô Thường!"

Bình Luận (0)
Comment