Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 796 - Chương 797: Nguy Cơ Cho Đế Đô

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 797: nguy cơ cho Đế đô

A!

Bên trên phế tích lộn xộn, truyền ra từng tiếng kêu rên thê lương. Lãnh Vô Thường toàn thân co rút, đầu nổi lên đầy gân xanh, lăn lộn trên mặt đất. Xung quanh là những tù binh gần đây bị bắt được, run như cầy sấy quan sát cảnh tượng nghiêm hình!

Nguyên lai... Đây chính là hậu quả khi nuốt huyết tằm a, xem ra bọn họ phải hành sự cẩn thận mới được. Nếu không, kết cục sẽ là sống không bằng chết!

Trác Phàm vẫn trấn định chỉ huy Lạc gia làm nghề cũ, giết người đào mộ. Mà lại, lần này Trác Phàm bội thu. Đế Vương Môn không hổ là đứng đầu bảy nhà, số lượng thi thể cao thủ còn nhiều hơn gấp mấy sáu nhà kia tổng cộng lại.

"Trác quản gia, ta... ta đã thành tâm quy hàng, vì sao còn . . . với ta?" Lãnh Vô Thường khàn cả giọng hô to, mọi người nhìn Trác Phàm, cũng chờ hắn cho ra đáp án. Lẽ ra, mưu sĩ có tài như Lãnh Vô Thường, lẽ ra nên được đãi ngộ đặc biệt chứ? Vì sao...

Trác Phàm cười tà nói: "Lãnh tiên sinh, ngươi chớ có cảm thấy oan uổng, đây đều do ngươi tự làm tự chịu. Lúc trước ta cho ngươi một vé đến Lạc gia, để ngươi giúp ta vơ vét người. Kết quả ngươi dám bắt người uy hiếp ta? Ha ha ha... Lão tử thù rất dai, bằng điểm này thôi, ta phải xé một nửa cái vé kia, cho ngươi sung sướng ba ngày ba đêm đã rồi nói!"

"Cái gì, chỉ vì chuyện này sao?" Lãnh Vô Thường quả thực sắp khóc lên, kêu gào nói: "Trác quản gia, ban đầu ngươi đã nói với ta, chỉ cần ta làm cho ngươi một việc là được, ta vẫn là quản gia Đế Vương Môn, phải cân nhắc lợi ích cho Đế Vương Môn, việc này nằm trong phận sự mà, sao ngươi có thể..."

Trác Phàm gật đầu nói: "Đúng a, ta đúng là nói vậy. Nhưng mà, ta có nói ngươi có thể tiếp tục tính kế lão tử, người có thể là chủ tử tương lai của ngươi sao? Cho nên, ngươi vẫn là không biết thời thế, tất phải nghiêm trị một phen. Còn nữa, ngươi không cần nói nhiều làm gì, quyền hành nằm trong tay lão tử, ha ha ha..."

Lãnh Vô Thường lập tức ỉu xìu, cảm thấy mình lên phải thuyền giặc, tên giặc này nha, căn bản không nói lý, hắn quả thực khóc không ra nước mắt a.

Mọi người thở dài, phu phụ Cừu Viêm Hải chỉ biết cười thầm.

Người mới đến đúng là non, xem như Thần Toán Tử Lãnh Vô Thường cũng không ngoại lệ, vị Trác quản gia này chẳng những thù dai, còn không từ thủ đoạn. Nhớ năm đó hai người bọn họ bị kéo vào Lạc gia, dám cứng đầu, còn không phải chịu một phen tra tấn a!

Lãnh lão đầu này thế mà dám nói lý với Trác quản gia, thật sự là tự làm mất mặt!

Lúc này, Lạc Vân Hải từ đằng xa đi tới, nhìn Lãnh Vô Thường đang quằn quại trên đất, không đành lòng mà lên tiếng: "Trác đại ca, Lãnh tiên sinh bây giờ đã là người một nhà, cần gì khắc nghiệt như thế, qua loa cho xong đi. Còn nữa, lúc bị Đế Vương Môn giam giữ, hắn cũng đối xử không tệ với chúng ta!"

Lãnh Vô Thường sáng mắt lên, phát lên một tia hi vọng.

Trác Phàm trầm ngâm một trận, lại vẫn lắc đầu: "Không được, lão gia hỏa này tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nhất định phải nghiêm trị. Nhưng đã có gia chủ ra mặt cầu tình, vậy giảm nhẹ hình phạt, đổi thành hai ngày đi!"

Hai ngày, Lãnh Vô Thường cảm thấy mình vẫn khó có thể chịu nổi, vội vã nhìn Lạc Vân Hải, hi vọng hắn nói tốt thêm vài câu.

Lạc Vân Hải lần nữa ánh mắt cầu khẩn nhìn Trác Phàm, muốn cầu tình, lại bị Trác Phàm quả quyết khoát tay. Sau đó ra hiệu cho hắn, hai người liền bay đi nơi xa, trên đường, Trác Phàm nói: "Vân Hải, ngươi cho rằng ta thật sự ghi hận hắn nên mới tra tấn hắn sao?"

Lạc Vân Hải sững sờ nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Trác đại ca, huynh như nào ta còn không hiểu sao, lòng dạ huynh không có lớn như vậy!"

"Ha ha ha... Không sai, ta đúng là kẻ bụng dạ hẹp hòi. Nhưng đây không phải nguyên do!"

"Vậy vì sao..." Lạc Vân Hải càng khó hiểu.

Trác Phàm cười nói: "Lão đầu tử này tâm cơ rất sâu, kiệt ngao bất thuần. Vào Lạc gia, chắc chắn sẽ đảm nhiệm chức vị trọng yếu. Cho nên, trước đó, ta tất phải rèn rũa lão gia hỏa này cho tốt, cho hắn biết sợ, để hắn hiểu được cái gì là tôn ti trên dưới. Nếu không, ta sợ ngày sau ngươi không làm gì được bọn họ!"

"Ách, ngày sau? Trác đại ca, không phải còn có huynh sao?" Lạc Vân Hải giật mình, chợt cảm thấy không ổn.

Trác Phàm thở dài nói: "Bây giờ ta cũng đã có thể thẳng thắn ngươi, chẳng mấy chốc ta sẽ phải rời khỏi nơi này, ba năm trước, ta đã cùng Ma Sách Tông định ra hiệp nghị, sẽ gia nhập với bọn họ. Đến lúc đó, ngươi sẽ phải một mình gánh vác một phương. Mấy người Lệ lão tuy ngang ngược, nhưng ở chung lâu như vậy, cũng có thể yên tâm. Chỉ là, còn những kẻ mới bắt được này, phải giáo huấn thật tốt mới được!"

"Trác đại ca, huynh..." Lạc Vân Hải nghẹn ngào, khó có thể tiếp nhận sự thật này.

Trác Phàm vẫn thoải mái nói: "Đã định ra hiệp nghị, giờ ta không thể bội ước, nếu không, Lạc gia sẽ gặp nạ, ngươi yên tâm, trước khi ta đi, sẽ an bài hết thảy."

"Còn nữa, nhất gia chi chủ thực không có gì khác biệt làm Vua, đều phải biết Chế Hành chi Đạo. Vừa rồi ngươi cầu tình, nếu ta không nhượng bộ, ngươi sẽ không có uy vọng. Cho nên sau này, dù ta không còn đây, vị trí tên xấu xa này, ngươi còn phải tìm một người khác đi làm. Có lúc, có chuyện ngươi muốn làm, ngươi lại không thể tự mình ra mặt, hiểu chưa?"

Lạc Vân Hải suy nghĩ một lát, như có điều hiểu ra, bèn gật đầu.

Thấy vậy, Trác Phàm mới lộ ra nụ cười hài lòng!

"Trác quản gia!" ba người mỗ mỗ, Long Dật Phi, Tạ Khiếu Phong vội vã bay tới, bối rối nói: "Việc lớn không tốt, bốn phương tám jwongs đều xuất hiện đại lượng quân đội, bao vây chúng ta. Hình như là Độc Cô đại quân!"

"Nghĩa phụ?" Lạc Vân Hải giật mình, sắc mặt lập tức ngưng trọng xuống.

Trác Phàm lại cười nói: "Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, Độc Cô lão nguyên soái lúc này xuất hiện, không hổ là Chiến Thần, nắm phân tấc thật tốt."

"Trác đại ca, ở đây không ai hiểu về Độc Cô quân hơn ta, Độc Cô quân rất cường đại. Tuy về số lượng cao thủ, chúng ta chiếm ưu, nhưng lại thua thiệt nhân số quá ít, tất cả mọi người cộng lại không nổi 50 ngàn. Lần này nếu nghĩa phụ xuất mã, đại quân hẳn là 1 triệu, một khi hình thành chiến trận, chúng ta khẳng định sẽ thương vong thảm trọng!" Lạc Vân Hải đầy sầu lo nói.

Ba người mỗ mỗ vội vã nhìn Trác Phàm, mong hắn có cách hay.

Trác Phàm lại chỉ cười nói: "Không cần quản hắn, tiếp tục đào mộ đi, coi bọn họ là không khí là được!"

Mọi người giật mình, đều không hiểu. Chỉ có Trác Phàm nhếc miệng cười đầy tự tin, ánh mắt thâm thúy...

Cách đó không xa, trong soái trướng, Độc Cô Chiến Thiên cùng Thiên Vũ Tứ Hổ ngồi thành một vòng trên bàn lớn, chỉ chỉ trỏ trỏ, diễn luyện quân trận!

"Đối phương mạnh nhất là Trác Phàm, Đông lộ cùng Nam lộ đại quân bọc đánh, Tây lộ quấy rầy, Bắc Lộ bố trí mai phục, thận trọng từng bước. Như này, dù hắn lợi hại hơn nữa, ta mài hắn dăm ba tháng, nhất định mỏi mệt mà cuối cùng phải thúc thủ chịu trói, không có hắn, những người còn lại nhất định năm bè bảy mảng, từng người tự chiến, bất thành uy hiếp đối với chúng ta, khí đó, Lão tam lão tứ, các ngươi dẫn người toàn lực tiến công cho ta!"

Độc Cô Chiến Thiên bố trí hoàn tất, Thiên Vũ Tứ Hổ gật đầu, Độc Cô Lâm trầm ngâm một trận, lại thở dài nói: "Nguyên soái, chúng ta thật phải bắt giết cả nhà Lão ngũ sao? Bọn họ... đã từng một lần bị diệt môn a!"

Trong mắt Độc Cô Chiến Thiên hiện lên vẻ không đành lòng, nhưng rất nhanh, hắn kiên định gật đầu: "Quân nhân phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, lần này bệ hạ muốn bắt Trác Phàm, Lạc gia chẳng những một mực bao che, còn làm ra chuyện tiêu diệt ngự hạ thất gia, ý đồ xưng bá thiên hạ, thực sự trời không thể tha. Cho dù Vân Hải là nghĩa tử của lão phu, lão phu vẫn chỉ có thể đại nghĩa diệt thân!"

Thiên Vũ Tứ Hổ run lên, liếc nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu.

"Báo!" Lúc này, một tên binh lính vội vã chạy vào, quỳ sát bẩm báo: "Khởi bẩm nguyên soái, thám tử Lạc gia đã phát hiện giả binh của chúng ta!"

"Ha ha ha... Binh Pháp Chi Đạo, giả như thật, thật như giả, đây là lão phu cố ý để bọn họ phát hiện. Thế nào, bọn họ có phải đã bắt đầu bối rối không, Trác Phàm có động tĩnh gì?"Độc Cô Chiến Thiên cười nói, như thể đã nắm toàn cục trong tay.

Nhưng tên lính kia lại trì trệ, trầm ngâm một lúc, mới ấp a ấp úng nói: "Ây... Nguyên soái, bọn họ không có phản ứng gì, còn đang không ngừng mà cướp đoạt vật tư Đế Vương Môn, thật giống như... Giống như..."

"Giống như cái gì?" Độc Cô Chiến Thiên trừng mắt hét lớn.

"Giống như coi chúng ta là không khí, hoàn toàn không quan tầm!" Binh sĩ kia cúi đầu nói.

Độc Cô Chiến Thiên nghe vậy, giận quá hóa cười nói: "Ha ha ha... Tốt, tốt a, hay cho Trác Phàm ngươi, đúng là càn rỡ vô cùng. Thấy quân kỳ lão phu, thế mà vẫn dám nhắm mắt làm ngơ, ngươi cho rằng mình ngươi là thiên hạ vô địch sao?"

Độc Cô Chiến Thiên hét lớn: "Người đâu, truyền lệnh xuống, toàn doanh nhổ trại, xuất phát Tỏa Long Thành! Lão phu muốn xem, Trác Phàm hắn có bản lãnh gì, lại dám coi thường đội quân thiện chiến bất bại cảu lão phu!"

Thiên Vũ Tứ Hổ nhìn, đều bất đắc dĩ thở dài.

Đúng lúc này, lại một tên lính liên lạc xông vào soái trướng, dâng lên một ngọc giản, đồng thời bẩm báo: "Bẩm nguyên soái, đế đô truyền tin!"

"Cái gì, bệ hạ truyền tin?" Độc Cô Chiến Thiên giật mình, vội vàng lấy xem, ngay sau đó sợ hãi cả kinh, hai tay run run, dánh rơi cả ngọc giản xuống đất.

"Thế nào, nguyên soái!" Thiên Vũ Tứ Hổ thấy vậy liền lo lắng hỏi.

Độc Cô Chiến Thiên trầm ngâm thật lâu, cuối cùng mới lo lắng nói: "Hỏng rồi, đế đô gặp nạn!"

Bình Luận (0)
Comment