Cái gì?
Bốn người giật mình, đều không thể tin nhìn nhau, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Độc Cô Lâm khẽ chau mày, cảm thấy chuyện có kỳ quặc, nghi ngờ nói: "Sao có thể? Trước đây không lâu bệ hạ mới phát ngự chỉ, để chúng ta toàn lực ứng phó, tiêu diệt phản loạn. Sao giờ lại phát ra lệnh cầu cứu, kêu chúng ta hồi triều? Ngắn ngủi chút thời gian, trước sau truyền dụ lệnh. . ."
"Nguyên nhân chính là như thế, mới nói rõ đế đô xác thực nguy nan cùng cực, cho nên bệ hạ không thể không ra ý chỉ rút quân!" Độc Cô Chiến Thiên lo lắng nói: "Theo nội dung trên ngọc giản, lão thất phu Gia Cát kia quả thật đã động thủ, bây giờ, ngoài thành đang có 200 ngàn đại quân vây hãm thành."
"Người đâu, truyền lệnh ta, nhanh chóng hồi triều cứu giá!" Độc Cô Chiến Thiên hét lớn.
Độc Cô Lâm còn muốn bàn thêm, làm rõ chuyện này, thì lại thấy nguyên soái tâm ý đã định, chỉ đành im lặng. Mà lại, bọn họ cùng Lạc Vân Hải dù sao là huynh đệ, tất nhiên không muốn khai chiến, rút lui như thế, chính là không còn gì tốt hơn.
Nửa canh giờ sau, Độc Cô đại quân nhổ trại lùi lại, rất nhanh biến mất, thám tử Lạc gia nghe được tin tức, vội vàng hồi báo.
Mỗ mỗ vui sướng chạy vội tới trước mặt Trác Phàm, duỗi ngón tay tán dương: "Trác quản gia, ngài thật sự là thần cơ diệu toán, Độc Cô đại quân đã rút lui rồi!"
Ngay cả Bất bại quân thần như Độc Cô Chiến Thiên, Trác Phàm đều có thể hiểu rõ tâm tư, quả thực như thần!
Chỉ có Lạc Vân Hải lẩm bẩm nói: "Không đúng, đây không phải là tác phong của nghĩa phụ a. Lão nhân gia người hành sự luôn nhanh chóng quyết đoán, đại quân đã động, không có khả năng không có lý do triệt binh. Đã chuyện gì xảy ra sao?"
Long Dật Phi lại cười lớn nói: "Có lẽ lão nguyên soái động lòng trắc ẩn, không muốn đối địch với ngươi, nên hồi triều cầu tình với bệ hạ!"
Lạc Vân Hải lắc đầu nói: "Không thể nào, quân nhân từ trước đến nay quân lệnh như sơn. Nghĩa phụ dù muốn cầu tình, chắc chắn sẽ đánh tan chúng ta trước, sau đó bắt sống, tuyệt không có khả năng vô thanh vô tức rút đi!"
Cổ Tam Thông khinh thường bĩu môi: "Hừ, mặc kệ hắn tới hay không. Đừng nói hắn có một triệu, dù ba trăm triệu thì sao? Tiểu gia một quyền đủ phá!"
Ách!
Mọi người nghe vậy đều cười khổ gật gật đầu.
Lạc Vân Hải lại bật cười, lắc đầu nói: "Cổ Tam Thông tiền bối, ta biết ngài thực lực kinh người, không sợ Độc Cô đại quân. Nhưng Độc Cô đại quân cũng không yếu. Vì đối phó cao thủ như ngài, Độc Cô đại quân có chiến trận đặc thù. Bọn họ chỉ cần phân ra một đội nhân mã cuốn lấy ngài, chúng ta sẽ tùy ý bị chém giết!"
Nghe thế, Cổ Tam Thông hừ nhẹ quay đầu đi chỗ khác, không thèm để bụng.
Chỉ có Trác Phàm không nói một lời, thật lâu sau mới đạm mạc nói: "Những thứ này, chúng ta không cần nghĩ làm gì, tăng tốc vận chuyển vật tư Đế Vương Môn hồi Phong Lâm Thành đi. Độc Cô Chiến Thiên và Độc Cô quân, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa. . ."
Lạc Vân chấn động, Hải kỳ quái hỏi: "Trác đại ca, cớ gì nói ra lời ấy?"
"Độc Cô Chiến Thiên, trên chiến trường là một Hùng Sư. Nhưng vào trong lồng giam Thiên Vũ, lại không phát huy ra thực lực gì." Trác Phàm chậm rãi đứng lên, đi đến nơi xa, lát sau còn truyền đến tiếng thở dài của hắn: "Giết được thỏ, mổ chó săn, từ xưa đến nay, đều như thế. Hoàng đế. . . Rốt cục động thủ!"
Mọi người nghe vậy đều không hiểu gì cả. Hoàng đế, không phải đã sớm động thủ à. . .
Đế đô, trong hoàng thành, hoàng đế ngồi trước Long Án, trong tay cầm ngọc giản xanh biếc, thì thào: "Là phụ tử sao, giờ Cổ Tam Thông còn triệt để đến chỗ hắn, chuyện này xảy ra khi nào vậy? Trác Phàm ơi Trác Phàm, ngươi giấu thật đủ sâu a, trẫm còn thật không ngờ tới ngươi có năng lực bực này. . ."
"Báo!" một tên thị vệ vội vàng hấp tấp chạy đến trước mặt hoàng đế, quỳ nói: "Bệ hạ, xin ngài nhanh chóng rút lui, bên ngoài ngoài thành có phản quân, thành vệ quân đã chịu không được. Bệ hạ Long thể quan trọng, xin người vì an nguy thiên hạ xã tắc, nhanh chóng di giá hoàng thành đi!"
"Hoang đường! Trẫm là vua một nước, há có thể tùy ý rời đế đô?" hoàng đế võ bàn quát, ngay sau đó lại đạm mạc nói: "Ta hỏi ngươi, Gia Cát Trường Phong đâu, các ngươi điều tra ra chưa?"
"Ách, bẩm bệ hạ, còn chưa!" Người kia xấu hổ cúi thấp đầu.
Hoàng đế cười lạnh, nói: "Vị Gia Cát thừa tướng này thật là cẩn thận a. Hộ Long Thần Vệ đã đi hết, thế mà còn sợ trốn mất. Ha ha ha. . . gan chuột như thế, làm sao có thể thành đại sự? Xem ra, chỉ có sau khi phản loạn thành công, lão thất phu kia mới bằng lòng hiện thân!"
"Phụ hoàng, phụ hoàng. . ." Lúc này, từng tiếng hò hét không hẹn mà cùng truyền đến, rất nhanh, thái tử cùng bàn tử vội chạy vào.
"Phụ hoàng, toàn bộ trận thức xung quanh thành đã bị phá, đại trận cấp sáu sau cùng không biết bị tên vương bát đản nào phá trận mắt. 200 ngàn phản quân ngoài thành đã chen chúc xông vào, đế đô thất thủ, xin phụ hoàng nhanh chóng di giá!" Thái tử bi phẫn nói.
Bàn tử cũng vội vã gật đầu, thỉnh thoảng còn hốt hoảng nhìn ra phía ngoài.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới từng trận tiếng hò giết, rất hiển nhiên. phản quân đang giao phong cùng Hoàng Thành Cấm Vệ quân.
Lúc trước, Cấm Vệ Quân tổn thất nặng nề vì nhị hoàng tử phản loạn, đến giờ còn chưa thể khôi phục nguyên khí, lúc này lại giao chiến phản quân, chắc hẳn rất nhanh phải thua trận, bàn tử gấp đến đầu đầy mồ hôi!
"Hừ hừ hừ. . . Là lão thất phu kia nhất kích trí mạng a!" Hoàng đế mỉm cười, lại không sợ chút nào, sải bước đi ra ngoài, cất cao giọng nói: "Trẫm chính là Thiên Tử, được Trời che chở. Trẫm muốn xem, vị đệ nhất trí giả Thiên Vũ này, vị thừa tướng phụ trợ trẫm bao năm qua này, làm thế nào kéo trẫm xuống hoàng vị!"
"Phụ hoàng, ngài. . ." Thái tử cùng bàn tử khẩn trương kêu lên, đuổi theo vội vàng khuyên nhủ. Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của hoàng đế, lời đến họng lại phải nuốt trở về. Chỉ có thể thầm than, đi cùng hai bên.
Mà ngay một khắc này, tiếng chém giết đã tới rất gần bọn họ. Rất nhanh, bọn họ nhìn thấy một nhóm phản quân áo đen chen chúc tràn vào, giống như thủy triều toàn diện vây quanh bọn họ. Cấm Vệ Quân đa biến mất. Rất hiển nhiên, đã bị toàn diệt.
Phản quân công kích trực tiếp đến trung ương đại điện, như vào chỗ không người, có thể thấy được lực chiến đấu mạnh, không kém tinh anh quân đội.
Hoàng đế vẫn không sợ chút nào, tán thưởng gật đầu: "Ha ha ha. . . quân đội này không biết lão thất phu kia giấu bao nhiêu năm, hẳn là đặc biệt huấn luyện. So với Độc Cô đại quân, cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi, Gia Cát thừa tướng vì cục diện hôm nay, thật sự là hao tâm tổn trí a!"
"Ha ha ha. . . Bệ hạ không hổ là bệ hạ, 1 triệu quân trước mặt mà mặt không đổi sắc, lão phu bội phục bội phục. . ." Đám phản quân nhường ra một con đường, Gia Cát Trường Phong cùng âm dương nhị lão, còn có đầy triều đại thần dương dương tự đắc đi ra.
"Gia Cát thất phu, ngươi dám phạm thượng làm loạn, phải chu di cửu tộc!" Thái tử trợn mắt quát.
Hoàng đế khoát tay, đạm mạc: "Hoàng nhi không được vô lễ, Gia Cát thừa tướng chi vị mấy chục năm, giúp ta quản lí Thiên Vũ ngay ngắn rõ ràng. Có công với xã tắc, là trọng thần Thiên Vũ, ngươi không được tùy ý chửi rủa hắn, đây không phải việc minh quân nên làm!"
Thái tử lập tức nghẹn lời, hậm hực mà cúi thấp đầu, khom người thụ giáo.
Gia Cát Trường Phong cười lạnh: "Bệ hạ ơi bệ hạ, ngươi ta cùng cộng sự gần trăm năm. Ngươi. . . vẫn cứ dối trá như vậy. Giờ lão phu đã chấp chưởng đại cục, một khắc cuối cùng, ngươi vẫn không muốn nói với lão phu một câu thật lòng à, cho dù là chửi rủa a!"
"Ha ha ha. . . Thừa tướng cớ gì nói ra lời ấy? Qua nhiều năm như vậy, trẫm luôn rất hài lòng với ngươi. Thậm chí có thể nói, không có Gia Cát thừa tướng ngươi, sẽ không có Thiên Vũ phồn vinh hưng thịnh hôm nay!" Hoàng đế cười ấm áp đáp.
Gia Cát Trường Phong nhếch miệng cười khinh thường, quay đầu nhìn những đại thần phe hắn, chỉ hoàng đế cười nhạo nói: "Đế Quân thánh minh cỡ nào, hôm nay lão phu phản nghịch, thẹn với Minh Chủ, có phải nên vạn chết không thể hết tội a! Thánh thượng anh minh nhân từ như vậy, lão phu vì sao lại phản nghịch?"
Những đại thần kia nhăn mày, cảm thấy rất kỳ lạ, đều không biết rõ thừa tướng đại nhân có ý gì.
Thật lâu, mới có một quan đại thần cười khan, a dua nói: "Hắc hắc hắc. . . Hoàng đế này sắp chết đến nơi còn đầu óc chậm chạp, thật là ngu ngốc cùng cực. Thiên Vũ giao cho loại người này, khó trách dẫn tới các thế lực phản nghịch, tàn phá thiên hạ. Loại người này không nên xưng Đế, chỉ có trí giả như Gia Cát thừa tướng, mới xứng đáng là Minh Chủ của chúng ta. Mọi người nói xem có đúng hay không?"
"Đúng!" Mọi người liền cao giọng hò hét.
Gia Cát Trường Phong quay đầu nhìn người kia, vẻ mặt khinh thường nói: "Lại Bộ Thị Lang, Tào đại nhân, trước kia lão phu đã nói với ngươi, ngươi nịnh hót ngu vl, còn không bằng im cmnd mồm đi. Mà lại, ngươi hoàn toàn sai rồi, bệ hạ của chúng anh mình. Lão phu cùng hắn đấu cả một đời. Nếu hắn ngu ngốc, vậy lão phu há không phải dân đen?"
Hoàng đế vẫn mỉm cười như thường, tất cả mọi người thì đều sửng sốt!
Thừa tướng đại nhân nói gì vậy, hôm nay mình không phải phản nghịch à, sao đến đây giống như lao bằng hữu ôn chuyện, một chút không khí khẩn trương đều không có.
Xin người, hai vị lão đại, các ngươi có thể để ý đến chúng ta một chút được không? Các ngươi đang đi uống trà à.
Gia Cát Trường Phong cùng hoàng đế vẫn bí hiểm, hoàn toàn mặc kệ người chung quanh có thể nghe hiểu bọn họ hay không. . .