"Thiên Địa Song Thánh? 300 năm trước đại chiến cùng Cổ Tam Thông, đứng thứ hai trong ba vị Hộ Long thần vệ mạnh nhất? nguyên lai. . .các ngươi không chết" Gia Cát Trường Phong run run, rồi chợt bật cười nói: "Nguyên lai là vậy, haha. . ."
Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ thống khổ cực kỳ bí ẩn, vô cùng không muốn nhắc lại đoạn chuyện cũ.
"Có điều, như vậy là, mọi thứ hẳn đã được bệ hạ bố trí thỏa đáng. Ta nghĩ 200 ngàn phản quân chúng ta, đã bị hết bao vây hết. Còn 100 ngàn Tinh Kỵ Khuyển Nhung Quốc, đã rơi vào bẫy của bệ hạ. Chỉ là. . . Muốn làm được điểm này, cần đại lượng quân lực. Nhưng theo lão phu biết, chỉ có Độc Cô Chiến Thiên có năng lực cỡ này. Nhưng hắn đang phụng mệnh bình định Đế Vương Môn cùng Trác Phàm. . ."
Sau khi trầm ngâm một trận, Gia Cát Trường Phong mở to mắt nói: "Bệ hạ, ngài sẽ không phải còn nuôi thế lực cực lớn nào khác, mà ngay cả lão phu cũng không biết chứ!"
Hoàng đế mỉm cười lắc đầu: "Gia Cát thừa tướng a, trẫm kết bạn với ngươi nhiều năm, trong bụng đối phương có cái gì, cả hai đều biết. Nếu Trẫm muốn âm thầm động tay chân, ngài có khả năng không biết được sao?"
"Hoàn toàn không có khả năng, lão phu có tự tin này!" Gia Cát Trường Phong vuốt râu rối, rồi rất nhanh lại nhíu mày: "Cho nên, lão phu mới kinh ngạc, chỗ binh lực này, ngài lấy từ đâu? Hoặc là, có một điểm nào đó, lão phu tính sai?"
Ba người thái tử run lên, quay đầu nhìn hoàng đế, yên tĩnh lắng nghe. Bởi vì hoàng đế ẩn tàng thực sự quá sâu, đừng nói là Gia Cát Trường Phong, ngay cả bọn họ đều không biết chút nào. Mà lại, từ lần trước lão nhị phản loạn, đến lần này Gia Cát Trường Phong phản nghịch, một lần hung hiểm hơn một lần, còn mỗi lần đều tới gần nơi đầu sóng ngọn gió. Nhưng dù vậy, lượng binh lực to lớn kia vẫn không xuất hiện, có thể thấy được Đế Vương tâm thuật thâm sâu nhường nào, hiếm thấy trên đời. Thì dù bọn họ là con ruột, nhưng vừa nghĩ đến đây, đều cảm thấy lưng phát lạnh, lo sợ không thôi!
Hoàng đế cười khẽ: "Ha ha ha. . . Muốn biết sao? trẫm khuyên ngươi đừng nên biết, tránh tăng thêm phiền não!"
"Một kẻ hấp hối sắp chết, có gì phiền não chứ? Lão phu chỉ muốn chết cho rõ ràng a!" Gia Cát Trường Phong bình tĩnh nói.
Hoàng đế nhìn chằm chằm hắn thật lâu, mới hơi gật đầu khen: "Tốt, không hổ là trọng thần phụ tá trẫm mấy chục năm, đến lúc này còn có thể thản nhiên xử sự như thế, trẫm sâu sắc bội phục!"
Ba ba ba. . . Hoàng đế vỗ vỗ tay, khoan thai nói: "Người đâu, bắt bọn họ đi!"
"Ha ha ha. . . Cẩn tuân ý chỉ bệ hạ!" một tiếng hét lớn quen thuộc vang tận mây xanh, truyền vào trong tai tất cả mọi người. Gia Cát Trường Phong chấn động, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Cùng lúc đó, từng tiếng thú hống phát ra, từng đám binh lính Khuyển Nhung như thủy triều vọt tới, vây quanh tất cả mọi người.
Những đại thần phản loạn đều choáng váng. Đây là có chuyện gì, không phải Khuyển Nhung là mình người của mình à, làm sao bao vây mình?
Thác Bạt Lưu Phong, quốc sư Hãn Thiết Ma, muội muội Thác Bạt Liên Nhi cùng ba lang vệ bước ra, đến trước mặt hoàng đế, hơi cúi người cười nói: "Tất cả đã theo ý chỉ của ngài, kế hoạch tiến hành rất thuận lợi!"
"Thác Bạt công tử, các ngươi. . .".
Gia Cát Trường Phong cười bi thương: "Lễ Bộ Thị Lang, không cần nhiều lời nữa, sợ là chúng ta sớm đã bị đám người Khuyển Nhung này bán. Bây giờ chung quanh chúng ta, chẳng những có 100 ngàn tinh binh Khuyển Nhung, còn có 50 ngàn hoàng vệ quân của bệ hạ. . ."
"Không, là 300 ngàn quân Khuyển Nhung mới đúng!" Hoàng đế cười nhạt, chầm chậm nói: "Gia Cát thừa tướng, ngươi có thể giấu giếm đưa vào Thiên Vũ 100 ngàn tinh binh Khuyển Nhung, chẳng lẽ trẫm là vua, lại không thể lại mang thêm chút sao?"
Gia Cát Trường Phong thở dài đầu, lại không cần phải nhiều lời nữa, mà nhìn Thác Bạt Lưu Phong nói: "Thác Bạt công tử, lão phu có điều không rõ, bệ hạ cho các ngươi thứ gì, vì sao các ngươi lại giúp đỡ hắn?"
"Thừa tướng đại nhân, thực không dám giấu giếm, bệ hạ hứa hẹn cho chúng ta Tô Lệ Lưu Hà phía Bắc, toàn bộ hóa thành lãnh địa Khuyển Nhung ta!" Thác Bạt Lưu Phong nói.
Gia Cát Trường Phong cau mày nói: "Tô Lệ Lưu Hà phía Bắc thừa thãi mỏ quặng. Nhưng đó chỉ là một phần mười quốc thổ Thiên Vũ mà thôi. Lão phu hứa hẹn với các ngươi chia đều giang sơn Thiên Vũ. Chẳng lẽ không bằng bệ hạ sao?"
"Ha ha ha. . . Gia Cát thừa tướng, có lúc song phương hợp tác, không chỉ xem lợi ích lớn nhỏ. Mà có thể được hay không, mới là điều quan trọng a!" Thác Bạt Lưu Phong mỉm cười nói: "Lúc trước thừa tướng đại nhân thương nghị hợp tác cùng chúng ta, bệ hạ đã biết rõ tất cả. Nhất cử nhất động của, đều bị ông ta giám thị, đại sự có thể thành sao?"
"Còn nữa, dù thành, ngài nguyện ý chia đều thiên hạ với chúng ta. Nhưng đáng tiếc, ngài không phải chính thống, uy vọng không đủ. Lời ngài nói, hộ quốc tam tông liệu sẽ đáp ứng sao? Đến lúc đó chúng ta có lẽ hao người tốn của, còn chẳng được cái gì. Hợp tác với bệ hạ thì không giống vậy, bệ hạ cửu ngũ chí tôn, thiên hạ đều biết.