Hắn một lời đã nói ra, cho dù là hộ quốc tam tông cũng không có quyền can thiệp, chúng ta mới có thể chắc chắn sự thành!"
Gia Cát Trường Phong trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng gật đầu: "Thì ra là thế, quý quốc thật sự là tính lâu dài, lần này là lão phu tính sai. Hừ hừ hừ. . . Thật là đáng chết a! Chỉ là, lão thất phu Độc Cô Chiến Thiên kia, tuy trung dũng đáng khen, nhưng thân là nguyên soái đế quốc, hiệp ước mất chủ quyền đất nước nhục nhã như thế, hắn chắc chắn chết sẽ không đáp ứng."
Thác Bạt Lưu Phong cười khinh miệt, không chút phật lòng, quay đầu nhìn hoàng đế.
Hoàng đế trần trụi phát ra sát ý: "Cái gọi là cô âm bất trường, cô dương bất sinh, Độc Cô lão nguyên soái tuổi tác đã cao, nên nghỉ ngơi cho thật tốt!"
Gia Cát Trường Phong run lên, khẽ cắn môi, nổi lên vẻ bi thương: "Bệ hạ, lão nhi kia tuy bướng bỉnh, không thông thế sự. Nhưng nhiều năm như vậy, đối với ngài trung thành tuyệt đối, ngài sao có thể nhẫn tâm. . ."
"Đúng vậy a, Độc Cô lão nguyên soái xác thực Trung Hiếu Nhân Nghĩa, không thê nghi ngờ, phải ra quyết định như thế, trẫm thực sự không đành lòng. Nhưng một mình hắn độc chưởng binh quyền, Độc Cô đại quân uy danh hiển hách, vang vọng Thiên Vũ, lại là đại tội!"
"Quân tử vô tội, mang ngọc có tội a. . . Ha ha ha. . ." Gia Cát Trường Phong thở dài, ngửa mặt lên trời buồn bã nói: "Thua thiệt hai người chúng ta một văn một võ, cúc cung tẫn tụy mấy chục năm cho Thiên vũ, kết quả là . . . . Lão phu còn dễ hiểu, lão nhi kia. . . Ai, gần vua như gần cọp, thật là không sai a!"
Gia Cát Trường Phong nhìn lên bầu trời, trong mắt chỉ còn vẻ hiu quạnh.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, khoát tay nói: "Dẫn đi, đưa vào địa lao, chặt chẽ trông giữ, không được sai sót!"
"Vâng!" Hai tên thị vệ tiến tới, mang Gia Cát Trường Phong đi. Sau đó, hoàng đế mới nhìn sang đám đại thần phản nghịch.
Mọi người giật mình, tất cả đều lạnh người lui về phía sau. Có người thấp thỏm nói: "Bệ. . . Bệ hạ, này. . . chuyện này, không liên quan chúng ta, chúng ta đều bị Gia Cát Trường Phong mê hoặc, bị buộc đi đến nỗi không đường về. Mong bệ hạ nể tình vi thần ngày bình thường tận chức tận trách, tha cho mạng chó của vi thần. Đại ân đại đức của Bệ hạ, vi thần thề hong bao giờ quên :!"
"Xin bệ hạ tha cho vi thần một mạng, đại ân đại đức, méo bao giờ dám quên!" Bọn người co rúm lại quỳ xuống dập đầu.
Hoàng đế cười lạnh: "Toàn bộ Thiên Vũ, được xưng tụng công đời đời, chỉ có hai người thừa tướng cùng đại nguyên soái mà thôi. Các ngươi. . . Hừ hừ hừ, một đám giá áo túi cơm, cỏ đầu đường, không biết trung thần nghĩa sĩ là gì, dám cầu xin tha thứ? Người đâu, lôi tất cả xuống chém!"
"Vâng!" đông đảo hộ vệ tiến lên, kéo những đại quan ra ngoài. Chỉ một thoáng, tiếng kêu gào, tiếng khóc không dứt bên tai.
Mà những quân phản loạn kia thì càng là hoảng, lão đại bọn họ đều bị làm thịt từng người, bọn họ còn có thể làm sao? Giờ khắc này, bọn họ tựa như con ruồi không đầu, không biết làm sao.
Hoàng đế uy nghiêm nhìn bọn họ, đạm mạc nói: "Các ngươi đều chỉ là bị người sai khiến mà làm việc, lần này phản loạn, chịu tội nhẹ nhất. Trời xanh luôn có đức hiếu sinh, trẫm cho các ngươi một cơ hội. Chỉ cần các ngươi hiệu trung với trẫm, trẫm sắp xếp các ngươi làm hoàng vệ quân, cả đời tận trung với trẫm!"
Mọi người nghe vậy thì đại hỉ, đây chính là bệ hạ thưởng cho một đầu sinh lộ a, liền ào ào dập đầu tạ ơn.
Hoàng đế hài lòng gật đầu, Thác Bạt Lưu Phong ôm quyền nói: "Chúc mừng bệ hạ bình định thành công!"
"Làm phiền chư vị Khuyển Nhung hết sức giúp đỡ, trẫm cảm kích vl!" Hoàng đế cười nhạt.
Thác Bạt Lưu Phong cười gật đầu, rồi kéo muội muội Liên Nhi đến trước người: "Liên Nhi, giờ ngươi biết vì sao lúc còn ở Thú Vương Sơn, vi huynh dám đánh cược kế hoạch lần này nhất định thành công chưa. Bởi vì bằng hữu tiếp ứng chúng ta, chính là Thiên Vũ nhất quốc chi Quân, đương kim thánh thượng a! Ngươi nói xem, kế hoạch của chúng ta, có thể không thành công sao?"
Thác Bạt Liên Nhi vẫn còn đang ngơ ngẩn, còn chưa hoàn hồn từ những tin tức mang tính trùng kích nặng nề như này, nửa ngày không nói ra được một câu.
Nàng làm sao nghĩ được, đường đường nhất quốc chi Quân, lại đi thông đồng ngoại nhân, xuất thủ với chính quần thần của mình?
Thác Bạt Lưu Phong biết nàng đang nghĩ gì, chỉ biết cười to lên.
Quốc sư Hãn Thiết Ma nói: "Chuyện này rất quan trọng, cho nên trước lúc hành động, chỉ có hoàng đế Khuyển Nhung chúng ta, Thiết Sơn huynh, lão phu còn có Lưu Phong hiền chất biết được!"
Hoàng đế chợt nghiêm túc nói: "Thác Bạt công tử, không biết chuyện bên kia, ngươi tính làm thế nào!"
"Yên tâm đi bệ hạ, biết được lần này cần đối phó Độc Cô lão nguyên soái, phụ thân ta sớm đã ma quyền sát chưởng, vội vã không nhịn nổi!" Thác Bạt Lưu Phong tự tin nói: "Khuyển Nhung đại nguyên soái, Thác Bạt Thiết Sơn cùng Chiến Thần Thiên Vũ, Độc Cô Chiến Thiên, cho đến tận này, hết thảy đại chiến hơn hai mươi trận, tiểu chiến trên trăm trận, chưa phân thắng bại. Không biết lần này, kết quả sẽ như thế nào đây. . ."