Đế đô phản loạn phát sinh nhanh, kết thúc càng nhanh. So với việc nói là thừa tướng Gia Cát Trường Phong cầm quyền triều chính mấy chục năm, chuẩn bị đã lâ, hôm nay một lần hành động, chẳng bằng nói là hoàng đế bố trí xuống thiên la địa võng, chỉ chờ lão hồ ly này tự chui vào bẫy.
Khi tất cả yên ổn lại, hoàng đế chiêu đãi cao tầng Khuyển Nhung. Cuối cùng vui vẻ tiễn đưa.
Xong xuôi, hoàng đế nhìn ba người con, khẽ thở dài một cái. Chỉ thấy ba người con nhìn mình như nhòn một người xa lạ.
"Thái tử, Thông nhi, Vĩnh Ninh!"
Hoàng đế thản nhiên nói: "Các ngươi có phải cảm thấy phụ hoàng mời người Khuyển Nhung tới đối phó Gia Cát Trường Phong, là sai lầm lớn, không xứng với đại vị hoàng đế Thiên Vũ hay không?"
"Đâu chỉ vậy, quả thực chính là thông đồng bán nước!" Vĩnh Ninh giận mắng.
"Hỗn trướng, ngươi thì biết cái cc gì?" Hoàng đế giận xanh mặt mắng to. Vĩnh Ninh bĩu môi một cái, nghiêng đầu đi, không để ý tới hắn, rồi sải bước rời đi.
Nhìn qua bóng lưng nàng đi xa, hoàng đế chỉ có lắc thể đầu thở dài, quay đầu nhìn hai người thái tử: "Hai người các ngươi, tương lai sẽ là người chịu trách nhiệm với đối với Vũ Văn gia và toàn bộ đế quốc chúng ta, đối với việc Trẫm làm, các ngươi thấy sao?"
"Ây. . . Phụ hoàng làm vậy, tất có thâm ý, nhi thần không dám nói bừa!" Thái tử khom người, khiêm tốn nói.
Hoàng đế lại nhìn bàn tử, bàn tử hơi trầm ngâm, sau mới ngượng nghịu nói: "Phụ hoàng, Thiên Vũ ngàn năm qua, bảy nhà như sâu mọt, sớm trừ cho tốt. Gia Cát Trường Phong cùng Độc Cô Chiến Thiên thế lớn, cũng không thể giữ lâu. Chỉ là. . . cắt đất làm điều kiện, mượn tay ngoại nhân trừ trọng thần bản quốc, chuyện này truyền đi. . ."
"Việc này nếu truyền ra, Vũ Văn gia chúng ta khó đối mặt thần dân Thiên Vũ. Hoàng vị Thiên Vũ sẽ không còn là của chúng ta. Cho nên, sau ngày hôm nay, việc này không được nhắc lại. Kẻ trái lệnh, chém!"
"Có điều, trẫm tuy biết lợi hại, nhưng vẫn quyết ý như thế, các ngươi biết sao không?"
Hai người lắc đầu nói: "Nhi thần không biết, xin phụ hoàng chỉ giáo!"
"Là Quân giả, phải biết rõ tam cương, nặng ngũ thường, giảng nhân nghĩa, điều này không khác thường nhân. Nhưng chỉ có một điểm, mà kẻ là Quân Vương tuyệt đối không thể có. Bởi những thứ này, chỉ vì yên ổn thiên hạ. Nhưng Quân Vương, lại tuyệt đối không thể bị quản chế bởi những thứ!"
"Các ngươi có biết, Thiên Vũ là thiên hạ của ai không?"
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: "Là phụ hoàng!"
"Không, là hoàng đế! Bây giờ thiên hạ là của trẫm, trăm năm sau, sẽ là của hoàng đế đời kế tiếp. Hoặc là nói, là của Vũ Văn gia chúng ta. Trên thực tế, thiên hạ là giao thoa từ các đại thế lực, chuyện Vũ Văn gia tộc chúng ta có thể chưởng quản còn ít. Ngự hạ thất gia tuy mặt ngoài thừa nhận chúng ta chính thống, nhưng lại đã tự phân đi một nửa lãnh địa thiên hạ. Gia Cát Trường Phong cùng Độc Cô Chiến Thiên lại chưởng quản hơn phân nửa thế lực trong triều."
"Cho nên, quyền lực còn lại trong tay Vũ Văn gia tộc chúng ta không nhiều. Thân là hoàng đế, chỉ có thể thông qua việc cân bằng giữa các đại thế lực mà cầu sinh trong khe hẹp. Thiên hạ này, còn có chỗ cho Vũ Văn gia tộc chúng ta sao?"
Thái tử cùng bàn tử run lên, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Hoàng đế nói tiếp: "Vũ Văn gia tộc chúng ta đời đời đế vương, tất cả đều nỗ lực phấn đấu mà có. Lần này, giang sơn vào trong tay trẫm, gặp đước ngàn năm cơ hội một thuở, trẫm không thể bỏ qua. Tuy trẫm mượn binh lực Khuyển Nhung, mất đi một phần mười quốc thổ. Lại có thể quét dọn ngự hạ thất gia cùng hai lão gia hỏa, để trẫm chánh thức nắm giữ thực quyền giang sơn này. Cuối cùng, là trẫm lời!"
"Thái tử, Thông nhi, các ngươi phải nhớ kỹ, tất cả mọi thứ, chỉ có cầm trong tay mình, mới thật sự thuộc về mình. Nếu không, hết thảy đều chỉ là hư vô. Cho dù đế quốc này tên là Thiên Vũ, mọi người xưng ngươi là hoàng đế, nếu ngươi không thực sự nắm quyền, cũng không có ý nghĩa gì!"
"Nhi thần thụ giáo!" Hai người khom lưng nói.
Hoàng đế hài long nhìn bọn họ, vui vẻ gật đầu. . .
Nửa tháng sau, trong một hạp cốc vắng vẻ, chim hót hoa nở, đột nhiên, từng tiếng ầm ầm phát ra, khiến cả cánh rừng hỗn loạn, chim muông tan tác.
Chính giữa hạp cốc, từng đội quân lữ đang cấp tốc chạy về phía trước. Mỗi một bước đều khiến mặt đất rung động.
"Nguyên soái, núi này tên là Cao Lâm, chính là binh gia hiểm địa. Chúng ta cứ cấp tốc hành quân như vậy, sợ sẽ trúng mai phục, hay là phái thám tử dò xét một phen!" Độc Cô Lâm nói.
Độc Cô Chiến Thiên lắc đầu: "Trong Thiên Vũ, Độc Cô đại quân ta mạnh nhất, ai dám bố trí mai phục ta? Dù là Gia Cát Trường Phong, cũng không có nhiều binh lực như vậy. Còn nữa, bây giờ đế đô nguy nan, không biết bệ hạ còn có thể chống đỡ bao lâu. Dù phía trước có phục binh, lão phu cũng phải xông vào. Truyền lệnh ta, hành quân nhanh lên, cần phải một tháng chạy về đế đô, bắt loạn tặc!"
"Vâng!" Độc Cô Lâm gật đầu, quay người truyền lệnh.
Đúng vào lúc này, từ đâu truyền tới từng tiếng ầm ầm, bầu trở bốc lên hỏa diễm, cấp tốc lan tràn toàn bộ sơn cốc, trong chớp mắt vây quanh đại quân. Thậm chí có mấy ngàn tướng sĩ ào ào mất mạng.
Độc Cô Chiến Thiên sợ hãi kêu lên: "Là bẫy, nơi này quả nhiên có mai phục!"
"Nguyên soái, xin ngài hạ lệnh!" Thiên Vũ Tứ Hổ quỳ gối xin lệnh, binh lính lập tức trận địa sẵn sàng đón quân địch, không có bởi vì chết mấy ngàn người mà thất kinh, mỗi người đều trật tự kết thành chiến đội, lạnh lùng quan sát quanh.
Lúc này, trong đám rừng rậm bên cạnh, . . .
"Không hổ là Độc Cô đại quân, quả nhiên quân kỷ nghiêm minh, từ binh đến tướng, ai nấy đều anh dũng hơn người!"
"Độc Cô Chiến Thiên, trận chiến này cho dù lão phu thắng, cũng là thắng không anh hùng. Nhưng nhiều năm như vậy, lão phu vẫm muốn thắng ngươi. Người đâu, chuẩn bị xuất kích, ít trò mèo không doạ được lão gia hỏa kia đâu!"
"Vâng!"
Độc Cô Chiến Thiên cười lạnh, hét lớn: "Ha ha ha. . . Gia Cát thất phu thế mà thật dám mai phục lão phu? Luận âm mưu quỷ kế, ngươi lành nghề. Nhưng bàn về hành quân tác chiến, lão phu đời này còn chưa từng bại đâu!"
"Hừ, Thiên Vũ Tứ Hổ nghe lệnh, kết thành xà trận, Linh Xà Xuất Động!" Độc Cô Chiến Thiên quát.
"Vâng!" Thiên Vũ Tứ Hổ lập tức tập kết binh lực.
Chỉ một thoáng, trong đại quân, dù mỗi một sĩ binh thực lực thấp, nhưng khi bọn họ kết trận, một cỗ khí thế cực kỳ cường hãn sinh ra, hình thành một tầng bình chướng thật dày. Mượn hộ chướng nguyên lực này, bắn ngược những liệt diễm cùng kia ra ngoài.
Tứ hổ lần nữa hét lớn, toàn bộ đại quân chia thành tốp nhỏ, như từng con tiểu xà, vọt tới bốn phương tám hướng, thoát khỏi biển lửa này.
Khi đến nơi an toàn, mọi người lần nữa tập kết, không thiếu một ai.
Độc Cô Chiến Thiên nhìn bốn phía, cười lạnh: "Hừ, chỉ có điểm điêu trùng tiểu kỹ ấy, không làm gì được lão phu. Nếu còn có phục binh, cứ việc đi ra đê!"
Hống hống hống!
Hắn vừa dứt lời, từng tiếng thú hống vang động trời đất, làm cho hắn giật mình: "Đây. . . Đây là. . ."
Ầm ầm!
Chỉ chốc lát sau, một đội quân giáp sắt cưỡi linh thú xuất hiện, dẫn đầu là những khuôn mặt mà bọn họ không thể quen thuộc hơn được.
"Là đại quân Khuyển Nhung? Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, còn nhiều như vậy?" Độc Cô Lâm giật mình.
Độc Cô Chiến Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Gia Cát Trường Phong, tên gian tặc này, vậy mà thông đồng bán nước, dẫn Khuyển Nhung quân vào Thiên Vũ. Nếu nhóm đại quân linh thú này tàn phá bừa bãi thiên hạ, bách tính gặp nạn, Thiên Vũ gặp nạn a! Vì có được thiên hạ, hỗn trướng này thế mà làm ra chuyện khiến thiên hạ bách tính sinh linh đồ thán như thế, hắn không sợ nghiệp chướng nặng nề, bị trời phạt sao?"
"Nguyên soái, việc này có kỳ quặc a! Dù Gia Cát Trường Phong là thừa tướng, nhưng cũng không thể nào yên lặng dẫn vào Thiên Vũ quân đội Khuyển Nhung đại quy mô như vậy mà không bị người phát hiện!" Độc Cô Phong nhíu mày nói.
Độc Cô Chiến Thiên nghe vậy liền nổi lên vẻ ngờ vực, nhưng giờ bọn họ không quản được nhiều như vậy, bây giờ, số lượng đại quân đối phương đông đảo, chỉ sợ trên 1 triệu, bọn họ lặn lội đường xa, nào là đi dẹp loạn Trác Phàm, chưa làm gì đã phải hành quân quay lại cứu giá, lại bị mai phục tại hiểm địa, bao nhiêu bất lợi. . .