Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 826 - Chương 827: Đế Tướng Ân Oán(2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 827: Đế tướng ân oán(2)

Trẫm, chỉ là một hôn quân mà thôi. Giống như ngươi lần này đem đại quân Khuyển Nhung dẫn vào Thiên Vũ, trẫm thân là đế vương, sao lại không có chút phát giác nào. Sau cùng vânv bị Khuyển Nhung vây khốn, cắt ra 10% đất đai, mới khiến chúng chịu lui binh, nhận hết khuất nhục, cũng là hành động bất đắc dĩ. Ai, trẫm thẹn với Thiên Vũ bách tính, thẹn với liệt tổ liệt tông a!”

Hoàng đế thở dài lên tiếng, nhưng khóe miệng lại là xẹt qua một tia cười nhạt.

Gia Cát Trường Phong thấy thế thì bật cười lắc đầu: “Xem ra... cái danh hiệu bán nước này cũng sẽ rơi xuống đầu lão phu. Bệ hạ tính kế thâm trầm, chịu đựng danh xưng hôn quân gần trăm năm, phần đại nghị lực này, thật là làm cho lão phu bội phục!”

“Có điều, lão phu có đội cái danh bán nước này trên đầu cũng chẳng sao, dù sao lão phu sớm đã coi nhẹ hết thảy, cho dù mang tiếng xấu muôn đời cũng không quan trọng. Chỉ là có một chuyện quanh quẩn ở trong lòng lão phu đã rất lâu, khổ tư không hiểu, mong bệ hạ giải thích!”

“Cứ nói đừng ngại!” Hoàng đế vung tay áo, xuân phong đắc ý.

Trầm ngâm chốc lát, Gia Cát Trường Phong sâu xa nói: “Lúc lão phu nhận biết Thiên Địa Nhị Thánh, mới chỉ là một tiểu thư sinh, bệ hạ vì sao từ lúc đó đã liền đem bọn họ an bài đến bên người vi thần? ”

“Ha ha ha... Cái này còn phải đa tạ đại tế ti, Vân Huyền Cơ!”

Nhếch miệng cười một tiếng, hoàng đế đắc chí vừa lòng, tựa hồ đối với chiêu này vô cùng hài lòng: “Ngươi sẽ không quên, ngươi cùng Độc Cô Chiến Thiên đều là do đại tế ti tiến cử chứ. Thực r, trước khi hắn tiến cử các ngươi, liền đã báo trước việc các ngươi xuất hiện, sẽ là Thiên Vũ chi phúc. Là trẫm để hắn đợi chờ thêm, để xem tâm trí của các ngươi!”

“Lúc đó trẫm phát giác, Độc Cô Chiến Thiên tuy văn thao vũ lược, nhưng làm người ngu dốt, rất dễ khống chế. Mà Gia Cát Trường Phong ngươi lúc đó tuy chỉ là thiếu niên hồ đồ, bất quá lại nắm giữ một khỏa Thất Khiếu Linh Lung Tâm, vô cùng nhạy bén, tương lai nhất định sẽ là một lão hồ ly. Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, ta để Thiên Địa Nhị Thánh đã lâu không xuống núi, giả bộ thụ thương được ngươi cứu, về sau có giao tình, dễ dàng bị ngươi sử dụng, coi như là thân tín.”

“Hơn nữa, vì để không làm cho ngươi nghi ngờ, mấy năm ngươi dự thi, tuy văn thải phong lưu, nhưng trẫm đều trong bóng tối chỉ thị giám khảo để ngươi không đậu. Liên tiếp ba năm, ngươi liền cửa lớn triều đình đều không thể tiến vào, làm sao có thể phát hiện, Thiên Địa Song Thánh, là trẫm phái đến phụ trợ bên cạnh ngươi, cũng là để giám sát ngươi? Về sau xem xét thấy ngươi đã muốn đánh mất lòng tin, tình huống không sai biệt lắm, lúc đó trẫm mới khiến cho Vân Huyền Cơ ra mặt tiến cử ngươi!”

Đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện trong quá khứ, Gia Cát Trường Phong không khỏi thở sâu, cười khổ lắc đầu: “Nguyên lai hết thảy, sớm đã nằm giữ trong tay bệ hạ, thần cùng bệ hạ đấu mấy chục năm, thật sự là không biết tự lượng sức mình a!”

“Nào có, thừa tướng làm rất tốt, nếu không, kế hoạch đem các đại thế lực trong Thiên Vũ tiêu diệt sạch trong một lần của trẫm hôm nay cũng khó mà có thể áp dụng, ha ha ha...” Không khỏi cười to lên, hoàng đế tựa hồ đã chánh thức nắm giữ thiên hạ.

Đúng lúc này, một bóng người mặc áo bào xám chầm chậm đi tới, khom người bẩm báo nói: “Khởi bẩm bệ hạ, có tin tình báo khẩn cấp!”

Gia Cát Trường Phong giương mắt liếc nhìn người kia một chút, bất giác lông mày nhíu lại nói:

“Ngươi... Là U Minh của U Minh Cốc a, ta nhớ ngươi vốn ở chỗ nhị hoàng tử, làm sao...”

“Gia Cát thừa tướng, hiện tại cũng không sợ nói cho ngươi, nhị hoàng nhi phản loạn, cũng là trẫm sai sử U Minh khuyến khích. Hiểu con không ai khác ngoài cha, tên kia tính tình quá trẻ con, chỉ cần người bên cạnh giật dây, tự sẽ mắc câu.” Khóe miệng hơi vểnh lên, hoàng đế có chút khiêu khích liếc nhìn Gia Cát Trường Phong một chút, cười nói: “Còn có, thừa tướng đời tiếp theo phụ tá đế vương trẫm cũng đã chọn được, chính là U Minh!”

“Đa tạ long ân của bệ hạ!” U Minh vội vàng hạ bái, vẻ mặt cung kính.

Gia Cát Trường Phong trố mắt nhìn, thở dài lên tiếng: “Ý này của bệ hạ, là dùng nhị hoàng tử phản loạn, dẫn lão phu động thủ đi. Để dẫn dụ lão phu xuất thủ, vậy mà sử dụng thân tử của chính mình, khiến hắn mang danh soán vị cướp ngôi, vĩnh thế thoát thân không được. Tâm tư của bệ hạ, thật là đầy đủ thâm trầm. Cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con, bệ hạ có thể nói là so với lão hổ còn hung ác hơn nhiều!”

“Hừ, cái này còn không phải do lão gia hỏa ngươi quá mức cẩn thận? Trẫm đã đem người bên cạnh phái đi ra sạch, ngươi còn không chịu động thủ. Ngươi không động thủ, thân là thừa tướng, trẫm làm sao có thể dễ dàng bắt ngươi, làm sao có thể bắt toàn bộ đám vây cánh của ngươi?” Hoàng đế biết hắn tại mỉa mai chính mình ngoan độc, không khỏi hừ lạnh lên tiếng.

U Minh đem một cái ngọc giản xanh biếc cung kính đưa lên, chờ hoàng đế tìm đọc.

Thế nhưng còn không đợi hoàng đế tiếp nhận, Gia Cát Trường Phong lại nói: “Bệ hạ, lão thần ở đây cả ngày không thấy ánh mặt trời, chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả, tin tức này có lẽ rata trọng đại, có thể để lão thần cũng lắng nghe một phen hay không?”

Bàn tay vừa xoè ra, hoàng đế quay đầu liếc nhìn hắn một cái, tròng mắt hơi híp, cười lạnh thành tiếng: “Hừ, ngươi đã thân hãm đại lao, coi như biết thì có quan hệ gì? Tốt, U Minh, ngươi xem bên trong ngọc giản có gì, báo cho trẫm cùng Gia Cát thừa tướng nghe một chút, xem có tin tức tốt gì truyền đến. Đại khái, cũng là đại quân Độc Cô bị diệt a, ha ha ha...”

Hoàng đế càn rỡ cười to, Gia Cát Trường Phong lại lẳng lặng mà ngồi ở nơi đó, lỗ tai hơi hơi lưu động.

U Minh lĩnh mệnh, tâm thần chìm vào trong ngọc giản thật lâu, lại bỗng nhiên mở mắt, trong mắt lộ ra vẻ kinh dị, thì thào lên tiếng: “Khởi bẩm bệ hạ, bây giờ Lạc gia đã đem chuyện đại quân Khuyển Nhung tiến vào Thiên Vũ lan truyền đến các ngõ ngách trong Thiên Vũ. Lấy tên Cần Vương cứu giá, khu trừ man di chiêu binh mãi mã, trước mắt đã đạt gần 1 triệu quân!”

Hoàng đế giật mình, nhất thời như ăn phải một con ruồi chết, cổ họng ục ục vang lên, lại không nói ra được một câu.

Gia Cát Trường Phong nghe vậy, thì cười lớn một tiếng, vỗ tay khen hay: “Ha ha ha... Không hổ là Trác Phàm, kỳ mưu quỷ kế, làm tốt lắm! Bệ hạ, xem ra lần này ngài đã đem đá nện lên chân mình a!”

Hoàng đế hung hăng nguýt hắn một cái, hàm răng nghiến chặt kêu răng rắc.

Trác Phàm, cái tên tiểu súc sinh đáng chết, dám tương kế tựu kế, nhận chuyện này mà âm trẫm một tay, thực sự buồn cười…

Bình Luận (0)
Comment