Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 827 - Chương 828: Khẩn Cấp Xuất Binh(1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 828: Khẩn cấp xuất binh(1)

“Đem ngọc giản cho trẫm, trẫm tự xem!”

Sau một lát, hoàng đế đoạt lấy ngọc giản, tâm thần chìm vào bên trong, tự mình xem.

Thật lâu sau mới mở choàng hai mắt, chau mày, bất khả tư nghị nói: “Làm sao lại nhanh như vậy, chỉ sau một thời gian ngắn ngủi đã tụ tập được nhiều người như vậy. Lấy uy danh của Lạc gia, không nên có phần uy vọng này a!”

Khóe miệng xẹt qua một ý cười chế nhạo, Gia Cát Trường Phong giống như đamg xem náo nhiệt, mở miệng: “Bệ hạ, ngài đừng quên, thời gian Lạc gia phát triển tuy ngắn ngủi, không quá mức uy vọng. Bất quá, trong giai đoạn các thế lực đại chiến, tên tiểu tử Trác Phàm kia thu được không ít cao thủ trong thất đại thế gia. Ngự hạ thất gia trong Thiên Vũ căn cơ quá sâu, cho dù bây giờ đã bị quét dọn, nhưng uy vọng vẫn còn tồn tại. Tự bọn họ ra mặt, các gia tộc đã từng phụ thuộc không cần nói, coi như các ciểu môn tiểu hộ của bọn họ cũng sẽ chen chúc mà tới, thừa dịp này thu được một cái cao vị đi. Dù sao, sau trận chiến này, bọn họ thế nhưng là có khả năng ôm vào bắp đùi của ngự hạ gia tộc a. Cứ như vậy, hiện tại mới chiêu mộ được 1 triệu quân, lão thần cho rằng còn có chút thiếu đấy, ha ha ha...”

Nghe tiếng cười giễu cợt của Gia Cát Trường Phong, sắc mặt hoàng đế liền âm trầm, giống như muốn ăn thịt người, hung tợn nói: “Thằng ranh con này, không nghĩ tới sẽ dùng chiêu này đến âm trẫm một vố. Vốn là trẫm muốn để hắn cùng Đế Vương Môn đại chiến mấy trận, cho dù thắng, thực lực nhất định cũng sẽ giảm mạnh, cho nên muốn lại sau cùng để thu thập. Vạn vạn không nghĩ đến, bây giờ lại trở thành uy hiếp lớn nhất, khiến toàn bộ Thiên Vũ trở thành địch của trẫm!”

Hoàng đế cơ hồ là cắn răng nghiến lợi gặng ra từng chữ từ trong cổ họng, Gia Cát Trường Phong lại bất đắc dĩ lắc đầu, ai thán lên tiếng: “Ai, bệ hạ, lần này ngươi và ta đều nhìn nhầm a! Chúng ta đều là muốn sử dụng Trác Phàm để quấy đục Thiên Vũ, làm ngư ông đắc lợi. Lão phu nghĩ đến thời cơ phản loạn, bệ hạ muốn quét dọn các thế lực trong thiên hạ. Nhưng kết quả lại là, lão phu bị bệ hạ tính kế, kéo theo chuyện bệ hạ thiết kế quét dọn các thế lực, lại đều bị tiểu tử kia toàn bộ tiếp nhận đi.”

“Ha ha ha... Một quân cờ nho nhỏ, trong nháy mắt hóa thành người đánh cờ, ngư ông đắc lợi! Bệ hạ a, ngài lần này thua cũng không phải một hai con cờ, mà chính là thua toàn bộ đại cục a!”

“Im ngay!”

Hoàng đế rốt cục khó có thể tiếp tục trấn định, thống mạ lên tiếng, hai mắt đỏ thẫm, giống như điên cuồng, giận dữ hét: “Trẫm là Thiên Tử, trẫm sẽ không thua, vĩnh viễn sẽ không thua, khụ khụ khục...”

Bất giác hung hăng ho khan vài tiếng, hoàng đế lấy khăn tay lau qua miệng, sắc máu đỏ thẫm ở phía trên lại vô cùng dễ thấy.

Song đồng bất giác khẽ run, hoàng đế nhanh chóng nhét khăn tay vào trong ngực, không quan tâm đến nó, sải bước đi ra ngoài, rất nhanh liền không thấy bóng dáng, nhưng lời nói đầy khí phách của hắn, lại vang vọng rõ ràng trong địa lao tối tăm mày: “Gia Cát Trường Phong, ngươi mở to hai mắt nhìn rõ ràng cho trẫm. Người chiến thắng sau cùng, nhất định là trẫm. Tên tiểu ma đầu Trác Phàm kia hẳn phải chết không nghi ngờ!”

“Ha ha ha... Lão phu cũng muốn nhìn một chút, giang sơn này sau cùng sẽ rơi vào trong tay ai!” Ria mép khẽ run run, vẻ mặt Gia Cát Trường Phong không màng danh lợi, cười ra tiếng.

U Minh liếc hắn một cái thật sâu, cười nhạt một tiếng, cũng đuổi sát theo hoàng đế rời đi.

Địa lao lại một lần nữa trở nên an tĩnh lại, tiếng nước rơi vẫn tí tách, Gia Cát Trường Phong cũng lại tiếng nước có tiết tấu vận luật kia, nhẹ nhàng quơ thân thể…

Bịch bịch bịch …

Tốc độ của hoàng đế cực nhanh, rất nhanh đã đi tới ngự thư phòng, ngồi lên long vị rống to :

“Người tới!”

“Đúng, bệ hạ!” Lập tức có một cận thị vội vã chạy đến, khom người nói.

“Quỷ Vương còn chưa trở lại sao?”

“Khởi bẩm bệ hạ, Quỷ Vương đại nhân còn chưa trở về!”

“Đáng chết, trẫm để hắn đi làm việc, tình hình hiện tại khẩn cấp như vậy, vậy mà còn chưa trở lại, không biết rõ tình huống thì làm thế nào!” Hoàng đế hung hăng vỗ bàn một cái, ria mép tức giận tới mức rung động.

Báo!

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, một tên thị vệ vội vàng xông tới, khom người nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Quỷ Vương đại nhân cầu kiến. Hơn nữa còn có đại nguyên soái Khuyển Nhung, Thác Bạt Thiết Sơn cùng chư vị tướng quân, cũng ở ngoài điện chờ lấy!”

“Mau mau tuyên nhập!” Hoàng đế vội vàng kêu lên.

Thị vệ gật đầu một cái, liền lĩnh mệnh lui ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, Quỷ Vương dẫn theo một đám người hối hả đi tới, người cầm đầu chính là đại nguyên soái Khuyển Nhung, Thác Bạt Thiết Sơn.

Mà nhi tử Thác Bạt Lưu Phong, nữ nhi Thác Bạt Liên Nhi của hắn biết được phụ thân bọn họ đến đây, cũng vội vàng ra nghênh tiếp, tụ hợp lại cùng một chỗ, Bát Lang Vệ cũng có mặt đầy đủ, quốc sư Hãn Thiết Ma cũng theo sát ở bên.

“Lão phu Thác Bạt Thiết Sơn, bái kiến Thiên Vũ bệ hạ!” Thác Bạt Thiết Sơn hơi hơi hành lễ, đám người còn lại cũng cùng nhau hành lễ.

Hoàng đế vung tay lên, cười nói: “Thác Bạt lão nguyên soái lễ độ, sớm đã nghe nói đại danh của lão nguyên soái, hôm nay nhìn thấy, quả là danh bất hư truyền, khí vũ hiên ngang, phong độ đại tướng, ha ha ha...”

Hoàng đế khách sáo hai câu, liền vào thẳng chủ đề: “Lão nguyên soái, không biết chuyện bên kia như thế nào?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hi vọng nhìn về phía Thác Bạt Thiết Sơn, bao gồm cả con hắn, Thác Bạt Lưu Phong cùng Thác Bạt Liên Nhi cũng giống vậy.

...

Bọn họ đều biết, lần này là trận chiến cuối cùng của Thác Bạt Thiết Sơn cùng Độc Cô Chiến Thiên, đến tột cùng là ai thắng ai thua, tình hình chiến đấu như thế nào, bọn họ cũng muốn được biết.

Mặt mo bất giác đỏ bừng, Thác Bạt Thiết Sơn lúng túng tằng hắng một cái, không biết nên kể như thế nào. Quỷ Vương trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng thở dài, ôm quyền nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vốn dĩ lần này lão phu xuất thủ ám toán Độc Cô Chiến Thiên đã thành, Độc Cô Chiến Thiên đã chết...”

“Ồ?”

Quỷ Vương còn chưa dứt, ánh mắt hoàng đế đã sáng lên, tràn đầy kỳ vọng. Nhưng rất nhanh, Quỷ Vương lại uể oải nghiêm mặt nói: “Thế nhưng đúng lúc này, tên tiểu tử Trác Phàm kia không biết nghe được tiếng gió ở đâu mà lại đúng lúc đuổi tới. Sau cùng, hắn trở thành tân đại nguyên soái của Độc Cô, mang theo Độc Cô quân còn sót lại nghênh ngang rời đi!”

Hoàng đế giật mình, hoảng hốt lên tiếng: “Liền Độc Cô quân cũng bị tiểu tử kia thu? Ai, cái này phiền phức lớn rồi.

Bình Luận (0)
Comment