Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 866 - Chương 867: Con Trai Ngoan(2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 867: Con trai ngoan(2)

Mỉm cười lắc lắc đầu, hoàng đế khinh bỉ nói: “Đây chính là một nguyên nhân khác khiến ngươi không xứng là quân, Quân giả phải tự có khả năng phán đoán, há có thể tùy ý phỏng đoán tâm tư người khác? Theo quân phụ họa, sàm ngôn mị tục, chính là nô tài chi tướng, không phải là hành động của Đế Vương. Nếu ngươi là Đế, liền nên tự có chủ kiến, để cho người khác phỏng đoán, còn ngươi thì không cần!”

“Đủ rồi, phụ hoàng, ngươi bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, chớ có tiếp tục sính miệng lưỡi chi biện, mau đem giang sơn Thiên Vũ giao cho ta!” Thái tử hung hăng vung tay, nổi giận lên tiếng.

Hoàng đế cười lạnh, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang khiếp người: “Hừ hừ hừ... Thái tử, ngươi muốn ngồi phía lên cái ngai vàng này sao, còn chưa xứng! Người tới, hộ giá!”

Vừa dứt lời, hưu hưu hưu mấy đạo tiếng xé gió vang lên, năm vị hộ vệ Thần Chiếu liền xuất hiện, ngăn trước người hoàng đế.

Thấy tình cảnh này, thái tử nhưng cũng không nóng nảy, ngược lại xùy cười một tiếng nói: “Ha ha ha... Phụ hoàng, vì tiêu diệt thế lực của Trác Phàm, ngài đã đem hết chiến lực xuất ra. Hộ Long Thần Vệ cùng Quỷ Ảnh Vệ đều đã phái đi, chỉ còn lại đám tàn binh bại tướng đang kéo dài hơi tàn sau mấy lần đại chiến, không thể dùng. Người tới, bắt lấy bọn họ!”

Sưu sưu sưu…

Lại là mấy đạo tiếng xé gió lên, sau lưng thái tử cũng xuất hiện mười bóng người cường hãn, đều là cao thủ Thần Chiếu không thể nghi ngờ.

Kể từ đó, bên thái tử có mười người, hoàng đế bên kia chỉ có năm người, vừa nhìn liền biết cao thấp, hoàng đế rõ ràng đã rơi xuống thế hạ phong.

Bất quá, hắn lại không thấy bối rối chút nào, quát lạnh một tiếng nói:

“Lên!”

Vừa dứt lời, những hộ vệ Thần Chiếu kia liền kiên trì xông lên, mà thái tử cũng phất phất tay, những cao thủ Thần Chiếu cũng lập tức khí thế mãnh liệt xông lên!

Trong lúc nhất thời, trong Hoàng Đình, phong vân biến ảo, gió tanh mưa máu!

Người bên hoàng đế tuy từng cái đều hung hãn không sợ chết, nhưng dù sao nhân số so với đối phương cũng ít hơn một nửa, cũng không phải là cao thủ tuyệt thế gì, sau khi liều không đến một phút công phu, liền đã rơi vào hạ phong.

Thái tử nhếch miệng lên, tựa hồ đã nắm chắc thắng lợi, nhưng trên mặt hoàng đế lại không kinh hoảng chút nào, vẫn như cũ một mặt vẻ đạm nhiên.

“Thông nhi, Vĩnh Ninh, sau hoàng tọa của trẫm có một mật đạo, xoay Long đầu bên tay trái một cái, liền có thể mở ra. Các ngươi tranh thủ thời gian đi vào, bên trong trẫm sớm đã chuẩn bị tốt Truyền Quốc Ngọc Tỷ, các ngươi mang theo nó đi tìm bọn Thác Bạt nguyên soái.Có lẽ bây giờ bọn họ đã bắt được đám Trác Phàm tại Phong Lâm Thành, đang khải hoàn hồi triều. Các ngươi lấy tên Cần Vương tên, để bọn họ giúp các ngươi trở lại vị trí cũ. Bọn họ cần ta thực hiện hứa hẹn giao ra 10% quốc thổ, chỉ khi có ấn giám Truyền Quốc Ngọc Tỷ mới có thể có hiệu lực, cho nên bọn họ chắc chắn sẽ giúp ngươi!” Khí tức của hoàng đế đã vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn như cũ cầm cự một hơi, tỉ mỉ dùng mật ngữ nói.

Thân thế bàn tử nhịn không được mà chấn động, nhìn về phía hoàng đế, sóng ánh sáng lưu chuyển trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp, thì thào lên tiếng: “Phụ hoàng, ngươi...”

“Phụ hoàng không còn nhiều thời gian, ta sẽ giúp ngươi diệt trừ một chướng ngại sau cùng, đi thôi!” Khóe miệng xẹt qua đường cong vui vẻ, hoàng đế khoan thai lên tiếng.

“Phụ hoàng!” Vĩnh Ninh hét lớn một tiếng, đã là khóc đến nước mắt như mưa.

Thế nhưng, bàn tử nhìn lấy ánh mắt tràn đầy từ ái của hoàng đế thì trong lòng như đang bị đao xoắn, do dự nửa ngày, cũng không động đậy. Mà lúc này, cao thủ bên hoàng đế đã tổn thất hai người, mắt thấy sắp không chịu được.

Hoàng đế kỳ quái liếc hắn một cái, nghi ngờ nói: “Thông nhi, vì sao còn không đi? Ngươi hẳn không phải là người lề mề chậm chạp như thế!”

Trầm ngâm nửa ngày, bàn tử cuối cùng thở sâu, trong mắt trào lên một đạo tinh quang, bình tĩnh lên tiếng: “Phụ hoàng, chúng ta không cần đi. Bởi vì... Đại ca hắn không thắng được ta!”

Bất giác khẽ giật mình, hoàng đế nhìn bàn tử thật sâu, lại không rõ ý.

Đúng lúc này, tiếng xé gió đột nhiên vang lên, một đạo kiếm mang màu trắng đột nhiên xẹt qua hư không, lóe lên liền biến mất. Sau một khắc, thập đại cao thủ bên Thần Chiếu thái tử liền trong nháy mắt đầu một nơi thân một nẻo, máu chảy đằng đẵng ngã nhào xuống đất.

Tròng mắt nhịn không được hung hăng co rụt lại, thái tử không khỏi giật nảy cả mình, tiếp lấy giương mắt nhìn sang hướng người tới, lại càng là ngăn không được hít sâu một hơi.

Chỉ thấy người này thân mang áo trắng, áo khuyết tung bay, tiên phong đạo cốt, trong tay cầm một cây tiêu ngọc xanh biếc, hiện ra ánh sáng xanh trong suốt, lại chính là một trong ngũ đại Hộ Long Thần Vệ của hoàng thất, Ngọc Tiêu Kiếm Thần Phương Thu Bạch không thể nghi ngờ.

“Phương Thu Bạch? Ngươi... Ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây? Ngươi hẳn phải là đã bị phụ hoàng phái đi hiệp trợ đại quân Khuyển Nhung mới đúng a!” Thái tử sợ hãi, không khỏi ừng ực một tiếng nuốt ngụm nước bọt, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm về phía hoàng đế nói:

“Phụ hoàng, đây cũng là ngươi an bài?”

Thế nhưng, trên mặt hoàng đế đồng dạng là một mảnh vẻ mờ mịt, không hiểu lên tiếng: “Phương tiên sinh, trẫm hẳn là không hề triệu ngươi trở về!”

“Phụ hoàng, là ta để hắn trở về!”

Đột nhiên, một đạo thanh âm quen thuộc mà thân cận ghé vào lỗ tai hắn vang lên, mí mắt hoàng đế hơi hơi nhảy một cái, bất khả tư nghị quay đầu nhìn qua, lại thấy đôi mắt lớn chừng hạt đậu của bàn hiện ra ánh sáng lạnh lẽo: “Thực ra... Hôm nay cũng là ngày nhi thần động thủ. Lão sư hắn... Sớm đã quyết định muốn trợ nhi thần một chút sức lực!”

Thân thể không khỏi lạnh run, hoàng đế nhìn bàn tử rất lâu, sau cùng lại là lắc đầu cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Thông nhi, trẫm cả đời gặp qua vô số loại người, có thể nói tay chưởng đại cục. Nhưng vạn vạn không nghĩ đến, sau cùng một mực không nhìn thấu được người, dĩ nhiên lại là ngươi!”

“Thông nhi, ngươi thật đúng là con trai ngoan của trẫm a!”

Bất giác khẽ cắn môi, hoàng đế trùng điệp lên tiếng, trong mắt chớp động lên nước mắt óng ánh, không biết là kích động hay là phẫn nộ...

Bình Luận (0)
Comment