Có chút không dám nhìn vào hai mắt hoàng đế, bàn tử chậm rãi quay đầu đi, thản nhiên nói: “Phụ hoàng, lúc trước không phải ngươi đã nói, hoặc là không động thủ, hoặc là nhất kích tất sát...”
“Đúng vậy a, nhất kích tất sát...” Thở dài một hơi, trong mắt hoàng đế có chút u ám. Tuy hắn rất vui vẻ khi nhi tử của hắn có thể trò giỏi hơn thầy , lam mà thắng vu lam, nhưng khi chuyện tới thân mình, trong lòng vẫn là không nhịn được cảm thấy hiu quạnh.
Dù sao, đối với mấy cái nhi tử này, hoàng đế hắn ai cũng từng tính kế qua, duy chỉ có không có tính kế qua mập mạp này.
Bất quá, đây cũng không phải là hoàng đế đối đãi với hắn khác biệt, mà chính là tiểu tử này những năm gần đây, ẩn tàng đến thực sự quá tốt, khiến hoàng đế căn bản không bắt được cái đuôi có thể tính kế.
Nào giống hai cái hoàng tử kia, thái tử tham lam dối trá, nhị hoàng tử lỗ mãng thành thói, đều rất dễ bị sử dụng, duy chỉ có lão tam này, ẩn tàng thật sâu, nước không lọt a!
Cho tới bây giờ, mới lộ ra răng nanh có thể xé rách hết thảy!
Cho nên vô luận là thái tử hay là nhị hoàng tử ra tay với hắn, hoàng đế đều có thể vui vẻ đối mặt, dù sao cũng là người phụ thân hắn xuất thủ trước. Nhưng duy chỉ có đối mặt với ma chưởng do lão tam này duỗi ra, lòng hắn lại là ngăn không được đau xót!
“Nói như vậy, lão tam, ngươi đã sớm biết thái tử muốn hạ độc ta đi!” Trong mắt một trận hiu quạnh, hoàng đế thở dài lên tiếng.
Trầm ngâm một trận, bàn tử khẽ gật đầu: “Ta bố trí thám tử ở bên cạnh hắn, bất quá điểm này, phụ hoàng không phải cũng đã rõ ràng từ lâu sao? Lấy sự cẩn thận của phụ hoàng, chỉ cần phụ hoàng không muốn, ai có thể hạ độc ngài?”
Cái gì?
Lời vừa nói ra, thái tử cùng Vĩnh Ninh đều nhịn không được thân thể cùng nhau chấn động, bất khả tư nghị nhìn sang.
Cười khổ gật gật đầu, hoàng đế nặng nề mà phun ra một ngụm trọc khí, hớn hở nói: “Đúng vậy a, trẫm cũng biết. Bất quá trẫm càng biết, thân thể trẫm càng ngày càng tệ, cách ngày đại nạn không bao xa. Nếu là có thể nhờ vào đó khiến thái tử mang tội mưu nghịch giết quân, đối với ngươi sau này cũng là vô cùng tốt!”
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, thái tử nghe được lời này, cái mũi đều sắp nổ tung, một mặt ủy khuất nói: “Phụ hoàng, ta cũng là thân sinh nhi tử của ngài, vì sao ngươi vì hắn mà muốn mưu hại ta?”
“Không phải mưu hại, chỉ là dẫn đạo, nếu ngươi không có lòng tham lam, hôm nay sao có thể sinh ra kết quả này?” Khinh thường bĩu môi, hoàng đế khoan thai lên tiếng: “Tất cả mọi thứ, đều là nhân quả. Thánh nhân có nói, vô dục tắc cương. Câu nói này nói đến nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng thiên hạ lại có bao nhiêu người có thể làm được?”
Bàn tử khẽ gật đầu, khom người bái hạ, nói: “Nhi thần thụ giáo!”
“Không, là trẫm lĩnh giáo!” Chậm rãi lắc đầu, hoàng đế khoan thai lên tiếng: “Thực ra, khi vừa mới ra đề tài thảo luận, trẫm thật sự đang cho thái tử một cơ hội cuối cùng. Nếu hắn trả lời thỏa đáng, chén thuốc trẫm chưa chắc sẽ uống. Đến lúc đó, ngươi sẽ quyết định như thế nào, Thông nhi?”
Lông mày khẽ run một cái, bàn tử trầm ngâm một chút, cuối cùng tròng mắt ngưng tụ, kiên định lên tiếng: “Nhất tướng công thành vạn cốt khô, nhi thần... Sẽ không lưu thủ!”
“Tốt, trẫm quả nhiên không chọn lầm người, lúc cần xuất thủ thì xuất thủ, nhất kích tất sát, tự thành cơ nghiệp bất thế. Cho dù người thân của mình cản ở trước người, cũng không chút lưu tình nghiền ép đi lên, đây là Đế Vương Chi Đạo!” Hoàng đế hài lòng gật đầu, trong mắt đều là vẻ tán thưởng.
Thái tử hung hăng cắn môi, không cam lòng.
Vĩnh Ninh công chúa nhìn thấy từng cảnh tượng này, đã hoàn toàn ngây người, khó có thể tin lắc đầu, điên cuồng hống nói: “Người điên, người điên... Các ngươi đều là người điên...”
Nói xong, nước mắt chảy ngang chạy ra bên ngoài đại điện, thế nhưng là nàng chưa kịp chạy ra được mấy bước, lại đùng một tiếng, đụng vào một lồng ngực rộng lớn, nhất thời lắc mình liền muốn ngã xuống, lại được một cánh tay cường tráng bắt lại.
“Ai, rất lâu không thấy, tính tình nôn nôn nóng nóng của công chúa ngươi vẫn không thay đổi a!”
Một thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai tất cả mọi người, ba người hoàng đế đều nhíu mày, trong lòng nhịn không được chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Vĩnh Ninh cũng hơi chậm lại, nâng lên khuôn mặt đáng yêu, nhìn về thân ảnh quen thuộc phía trước mặt, tà dị tiếu dung của Trác Phàm, nhất thời xuất hiện bên trong ánh mắt tất cả mọi người.
“Trác... Trác Phàm, Trác Phàm, a...”
Vĩnh Ninh nhìn thấy Trác Phàm, liền liều lĩnh bổ nhào vào trong ngực hắn, ôm hắn thật chặt khóc lớn, than thở khóc lóc. Điều này không khỏi làm vị thiên hạ đệ nhất đại quản gia một đầu mơ hồ, chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, không biết nên như thế nào.
Vân Sương đứng bên cạnh Trác Phàm, nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng không biết là tại sao lại cảm thấy có chút không thoải mái, liền nhẹ nhàng lôi kéo quần áo Vĩnh Ninh, khuyên lơn: “Vĩnh Ninh, ngươi làm sao?”
Vĩnh Ninh công chúa không trả lời, chỉ ôm thật chặt hắn khóc lớn, vĩnh viễn không thôi.
Thiên Vũ Tứ Hổ thấy thế thì bất giác bất đắc dĩ bĩu môi, làm sao vận đào hoa hết lần này tới lần khác luôn để nguyên soái bắt được chứ? So với nhau, nguyên soái cũng không đẹp trai hơn chúng ta bao nhiêu a?
Không phải là bởi vì hắn là nguyên soái, bên trong có chữ Soái, nên được nữ tử hoan nghênh chứ.
Lạc Vân Hải cũng vừa đỡ cái trán, vừa bất đắc dĩ trợn mắt một cái. Ai, may mắn hiện tại bà chị gái như bình dấm chua của hắn không có mặt tại đây, nếu không sẽ lại đại náo một trận.
Chỉ có mấy vị tâm phúc của Trác Phàm là Lệ Kinh Thiên, Cừu Viêm Hải, thấy tình cảnh này, tựa hồ nhìn nhiều thành quen, liếc nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười mập mờ.
Vận hoa đào của Trác quản gia này cũng quá mạnh a, đến chỗ nào đều có người ngã vào a, hắc hắc hắc…
...
Nhìn Nguyệt công chúa ở dưới thân không biết còn muốn khóc đến ngày tháng năm nào, Trác Phàm một trận chân tay luống cuống, thậm chí ngay cả tay cái kia nên để chỗ nào cũng không biết, cuối cùng đành phải nhân tâm, ai thán một tiếng, giơ tay chém xuống, đùng một tiếng, làm một cái thủ đao, lúc này đem nàng đánh cho ngất xỉu.