Sau ba ngày, Nguyệt Nhi cùng Khuê Cương lần nữa nhảy nhót tưng bừng xuất hiện quanh diễn võ đài, muốn gặp trưởng lão, thỉnh cầu trở về ngoại môn.
Điều này làm tất cả mọi người đều thất kinh, kinh dị nhìn chằm chằm hai người. Lúc trước hai người bọn họ thương tổn nặng bao nhiêu, người ở đây đều thấy quá rõ ràng, thế nhưng lúc này mới qua mấy ngày, bọn họ lại đã khỏi hẳn. Mà lại, Khuê Cương còn đột phá một tầng tu vi.
VCL, bọn họ ăn tiên đan à, sao lại khôi phục nhanh như vậy?
Cho dù là những trưởng lão kia đều khó mà tin được, hai tiểu bối chẳng những khỏi bệnh hoàn toàn, mà ngay cả thực lực đều khôi phục toàn diện, không nhìn ra chút hư hao gì. Đây mới là chỗ khiến bọn họ trăm bề không được giải. Thường nói, bệnh nặng mới khỏi yếu như liễu, hai tên tiểu quỷ cho dù thương thế tốt, khí sắc cũng không có lý do khôi phục được nhanh như vậy a, thực sự là quá kỳ quái.
Có điều, hai người đã không phải phế vật mất hết công lực, lại không bị phạm phải tội gì, tất nhiên không thể bị đưa tới tạp dịch phòng. Tất cả trưởng lão chẳng cần thảo luận gì, liền cho phép bọn họ trở về ngoại môn.
Một nơi khác, Hồ Mị Nhi giãy dụa thân thể mềm mại thướt tha, ư ư, bước loạng choạng đi đến chỗ trạm nghỉ chân. Nơi đó, Liễu Húc đang dựa vào núi, ngồi cạnh sông, gảy cổ cầm, ưu nhã hong chịu được.
"Nhị sư huynh, gặp quỷ, gặp quỷ rồi. . ." Hồ Mị Nhi lo lắng đi đến bên cạnh hắn, kinh dị thốt lên.
Ông!
Cầm âm im bặt, Liễu Húc chậm rãi lắc đầu, than nhẹ: "Mị Nhi, xảy ra chuyện gì mà kinh hoảng như thế, chẳng lẽ trời sập xuống hay sao?"
"Trời không sụp, nhưng vừa phát sinh một việc, lại còn quỷ dị cả trời sụp đây!" Hồ Mị Nhi bật cười nói.
"Há, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Liễu Húc nhíu mày nói.
Trầm ngâm một trận, Hồ Mị Nhi cười khổ nói: "Nhị sư huynh, nói ra chuyện này, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không tin. Hai tên tiểu quỷ kia, bây giờ đã hoàn toàn khôi phục, đang ồn ào trở về ngoại môn kìa!"
Liễu Húc giật mình nói: "Không thể nào, hai người bọn họ đứt hết gân mạch, làm sao có thể trong thời gian ngắn như thế đã khôi phục. . . Ách không không không, bọn họ căn bản không có khả năng khôi phục a!"
"Đúng vậy, cho nên ta mới nói gặp quỷ nha!" Hồ Mị Nhi cũng nhíu mày nói, trong mắt đều là vẻ mờ mịt.
Liễu Húc híp mắt suy tư, đi tới đi lui một lúc, rồi vỗ quạt lông nói: "Không thể nầo, tuyệt không có khả năng đây là chuyện mà hai người Khuê Lang Nguyệt Linh làm ra được. Bọn họ nhất định là được cao nhân tương trợ, mới có thể sáng tạo kỳ tích này. Thế nhưng, đến cùng là người phương nào xuất thủ đây? Tối thiểu, cho dù là trưởng lão trong môn phái, cũng không có bản sự này. Mà cung phụng trong tông môn, có năng lực làm được như vậy, cũng là phượng mao lân giác."
"Huống hồ, nỗ lực như này, thật sự rất to lớn a, có cung phụng nào lại vì hai tên tiểu quỷ, mà tâm huyết cứu bọn họ chứ? Cho dù Khuê Lang cầu đến sư phụ hắn, sư phụ hắn cũng sẽ không quản!" Liễu Húc suy tư từng người khả nghi.
Thế nhưng hắn lại sao mà biết, cho dù là cung phụng trong tông môn đều không nỡ lấy ra thập phẩm Linh đan, đại tài chủ Trác Phàm lại có thể vung loạn.
Hồ Mị Nhi sâu xa nói: "Nhị sư huynh, tạm thời gác chuyện này lại đi. Từ trong phòng tạp dịch, ta lại còn thăm dò được một chuyện còn kỳ hoặc hơn nữa. Chỉ là, không biết có liên quan tới hai tiểu quỷ kia hay không?"
"Chuyện gì?" Liễu Húc vội vàng hỏi.
"Ngay ngày hai tên tiểu quỷ trọng thương, có người nhìn thấy Khuê Lang cùng Nguyệt Linh như sao vây quanh trăng sáng, bảo vệ Trác Phàm lúc trước bị bọn họ phạt đi quét dọn nghĩa trang phía sau núi, cùng trở về chỗ hai tên tiểu quỷ. Khi đó, bộ dáng hai người thật sự phải dùng nịnh nọt để hình dung. Thế nhưng cũng không lâu lắm, Trác Phàm liền trở lại nghĩa trang quét dọn, mà hai tên tiểu quỷ, cũng trong nháy mắt chuyển biến tốt đẹp, không biết. . ."
"Lại là Trác Phàm?" Liễu Húc giật mình, ngay sau đó lại rơi vào trầm tư.
Hồ Mị Nhi nói: "Có phải là Trác Phàm hay không, hoặc là người sau lưng hắn. . ."
"Không thể nào, Trác Phàm trong tông, căn bản không có căn cơ, lấy đâu ra người sau lưng?" Liễu Húc kiên định nói.
Hồ Mị Nhi giật mình hét to: "Cái gì, Trác Phàm trong tông không có căn cơ, hắn không phải con ông cháu cha sao?"
"Ha ha ha. . . con ông cháu cha cái gì, chỉ là chính chúng ta đoán mò a!" Liễu Húc cười khổ lắc lắc đầu, thở dài nói: "Ta đã tìm sư phụ giúp đỡ điều tra, Trác Phàm trong tông, căn bản không thuộc bất kỳ bên trưởng lão, cung phụng quản lý nào, chỉ là một tên người ngoài!"
"Nhưng nếu thế, vì sao tông chủ đã có ý muốn thu hắn, kết quả lại đẩy hắn xuống tạp dịch phòng?" Hồ Mị Nhi sững sờ, đầy mặt nghi hoặc.
Liễu Húc cũng không biết, chỉ có thể nói: "Tông chủ tâm cơ thâm trầm, thường nhân khó có thể ước đoán, chúng ta cũng không cần đoán mò. Có lẽ là tông chủ thấy tiểu tử này có tiềm chất tốt, đáng tiếc còn chưa kinh lịch mưa gió, liền đặt ở tạp dịch phòng lịch luyện một phen. Dù sao ngươi ta đều biết, tông chủ là người thiết huyết, tàn nhẫn đối với đệ tử của mình, cũng dễ hiểu thôi!"
"Việc này, chúng ta tuy không biết có chỗ liên quan với tiểu tử kia hay không. Nhưng có thể khẳng định là, tiểu tử này càng sớm trừ càng tốt. Nếu thật sự để hắn có đủ thời gian trải lịch luyện, rất có thể sẽ uy hiếp được địa vị của chúng ta!"
"Nhị sư huynh, ngươi nói là. . ." Hồ Mị Nhi làm thế cắt cổ.
Liễu Húc gật gật đầu, trong mắt đầy sát ý.
Hồ Mị Nhi trầm ngâm nửa ngày, lo lắng nói: "Thế nhưng, bây giờ tuy hắn không phải con ông cháu cha, nhưng dù sao cũng là người được tông chủ đưa vào tông môn, ngày sau càng là đệ tử tông chủ, chúng ta làm như thế, nếu tông chủ điều tra ra được. . ."
Liễu Húc cười lạnh, trong mắt phủ đầy sát ý: "Ngươi yên tâm, tông chủ làm việc luôn rất cứng rắn. Cho dù là nhìn trúng tiểu tử này, nhưng nếu đến tạp dịch phòng mà vẫn bị xử lý, tông chủ tuyệt đối sẽ không thương tiếc hắn một phân một hào. Kẻ yếu, không có tư cách làm đệ tử tông chủ!"
Hồ Mị Nhi gật gật đầu, cười quyến rũ nói: "Đã như vậy, tiểu tử này cứ giao cho Mị Nhi đi làm đi. Trác Phàm, Thiên Huyền thất trọng, tinh nguyên của hắn nhất định không tệ. Trước kia sợ hắn là con ông cháu cha, không dám động đến hắn, bây giờ không còn gì phải cố kỵ nữa!"
"Sư muội, tiểu thịt tươi tuy tốt, cũng không nên quá tham ăn nha. Coi chừng bị hai người Khuê Lang bắt cho ngươi hiện hình, cáo trạng lên tông môn, như thế thì phiền phức đấy!" Liễu Húc cười tà.
Hồ Mị Nhi thờ ơ khoát khoát tay, cười duyên nói: "Yên tâm đi, nhị sư huynh, sư muội ta có chừng mực, sẽ không tham ăn mà hỏng việc, hihi. . ."
Đáng tiếc, bọn họ sao mà biết, tiểu thịt tươi mà bọn họ chuẩn bị đi ăn, thực ra là cự thú hung mãnh cũng chỉ biết ăn thịt người.
Liễu Húc cùng Hồ Mị Nhi đi ra một bước này, thực chính là tự đào cho mình một phần mộ lớn. . .
Hô hô hô. . .
Nghĩa trang phía sau núi, âm phong trận trận gào thét, toàn thân Trác Phàm lượn lờ hắc khí, như một hắc động thôn phệ hết thảy, tất cả những gì đi ngang qua hắn, đều bị hút vào trong cơ thể hắn.
Ong ong ong. . .
Một chuỗi dài chấn động vang lên, thân thể Trác Phàm run run, hắn cười hưng phấn. Hắn hiểu được, đây là dấu hiệu hắn sắp đột phá Thiên Huyền bát trọng.
Ba!
Nhưng ngay lúc này, một tiếng chân đạp cành cây nhẹ vang lên, làm cho Trác Phàm mất tập trung.
Con mẹ nó, lại là tên khốn không có mắt nào, cứ nhất định phải lúc lão tử đột phá mới tới quấy rầy lão tử?
Không có cách nào, Trác Phàm đành phải thu hồi hắc khí, đứng lên nhìn, liền thấy một bóng người yểu điệu mê người đang đi tới.
Người chưa đến, âm thanh đã đến, thanh âm xốp giòn mị hoặc đến tận xương, quả thực để bất kỳ nam nhân nào nghe được đều như muốn hòa tan ra.
Cho dù Trác Phàm là người tâm cảnh kiên định, lúc này cũng không khỏi cảm thấy trong lòng rung động, cảm giác tâm ma muối trỗi cmn dậy :v.
"U, Trác Phàm sư đệ, nhiều ngày không gặp, tỷ tỷ ta rất nhớ ngươi a!" Hồ Mị Nhi uốn éo cái mông, run run đôi ngực đi về phía Trác Phàm.
Nếu là nam nhân, gần như chắc chắn sẽ chảy nước miếng ròng ba ngàn thước, hận không thể lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, chui vào trong bụi cỏ, cá nước vui mừng một phen. Đây không phải là do dung mạo Hồ Mị Nhi tuyệt mỹ gì, mà là cử chỉ kia, đã đủ để bất kỳ nam nhân nào trên thế gian hong chịu được.
Kể cả Trác Phàm cũng giống vậy, giờ này khắc này cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, nhưng trong lòng lại cười lạnh liên tục.
Hừ hừ, muốn lão tử? Con quỷ cái nhà ngươi, lão tử mà thèm a!
Hai tháng trước, lúc gặp lão tử ngươi làm như không thấy, không coi ai ra gì. Bây giờ lại ân cần như vậy, rõ ràng có âm mưu.
Hắc hắc hắc. . . Không phải là bởi vì đoán được lão tử cứu hai tiểu gia hỏa, mới tới đối phó lão tử sao. Hừ hừ, vậy ngươi tìm đúng người rồi đấy!
Trác Phàm liếm liếm môi, trong mắt phát ra ánh sáng khiếp người, như một con hung thú, đang đợi con mồi ngu ngốc từng bướv tới gần. . .