Hồ Mị Nhi trước mị nhãn như tơ ngước nhìn Trác Phàm, sau đó ngắm nhìn bốn phía, rồi chợt nhăn mày, căm ghét nói: "Ai da ai da, đây là nơi nào vậy? Khuê Lang cũng thật là, sao có thể để đệ đệ ngươi tới tận chỗ này chứ?"
"Ha ha ha. . . Sư tỷ đừng chê cười, ta cảm thấy nơi này rất tốt!" Trác Phàm mỉm cười nhạt đấp.
Hồ Mị Nhi giận dữ lườm hắn một cái, bẻ quyệt miệng, oán giận nói: "Sư đệ làm sao có thể lãng phí mình như thế? Dù ngươi không để ý thân thể ngươi, nhưng tỷ tỷ ta thấy rất đau lòng đây này!"
Nói rồi, Hồ Mị Nhi còn hong biết là vô tình hay cố ý lắc lắc ngực, làm cho Trác Phàm choáng cả người.
Hồ Mị Nhi thầm cười lạnh, tiếp tục giả vờ cả giận nói: "Sư đệ, bây giờ ta sẽ đi tìm hai tên kia mắng cho một phen, để bọn họ lập tức gọi ngươi trở về. Bọn họ dám đưa ngươi tới cái chỗ quỷ quái này, cả ngày gió táp mưa sa, mái đầu bạc trắng của ngươi, ta thấy càng thêm tiều tụy, thật sự là để tỷ tỷ ta thương tiếc đến chết mà. . ." Nói còn chưa dứt lời, tay ngọc mềm mại đã nhẹ nhàng xoa đầu Trác Phàm, dọc theo mái tóc bạc, lại xoa hai gò má hắn, làm cho Trác Phàm không nhịn được mà hơi rung động!
Hồ Mị Nhi nở nụ cười quyến rũ, thấy Trác Phàm đã vào bẫy, liền thừa cơ nghiêng người về phía trước, toàn bộ thân thể mềm mại dán chặt vào trong ngực hắn, thoáng chốc liền để hắn cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, cả người nóng hổi :!
"Ây. . . Mị Nhi sư tỷ, ngươi. . . Ngươi đang làm cái gì vậy?" Trác Phàm hung hăng nháy mắt mấy cái, ấp a ấp úng nói, ngay cả đầu lưỡi đều thấy cứng cả lại.
Hồ Mị Nhi cười duyên một tiếng, dịu dàng nói: "Ngốc à, tỷ tỷ thấy ngươi gần đây chịu khổ nhiều như vậy, không phải là muốn thương yêu ngươi một phen sao?"
"Thương yêu? Thương yêu như nào?" Trác Phàm mím môi nói :.
Hồ Mị Nhi vũ mị lườm hắn, hờn dỗi đấm nhẹ lồng ngực hắn, làm nũng nói: "Tên bại hoại, biết rõ còn cố hỏi, tỷ tỷ đã tỏ rõ như này rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn giả ngốc thêm nữa sao?" Vừa dứt lời, hai cánh tay ngọc như hai con rắn nước quấn lên cổ Trác Phàm. Làm cho Trác Phàm cứng đờ người, không biết nên làm sao cho tốt.
Hồ Mị Nhi khẽ cười một tiếng, môi son gợi cảm nhẹ nhàng hôn lên cổ Trác Phàm.
ư ư!
Giống như bị điện giật, cả người Trác Phàm chấn động, dưới loại tình huống này, hắn nhất thời không biết nên làm sao, hai tay cũng không biết nên để chỗ nào.
Thấy hắn như vậy, Hồ Mị Nhi cười lạnh, khóe miệng nổi lên nụ cười đắc ý.
Đối phó tiểu thịt tươi như vậy, luôn luôn dễ như trở bàn tay a!
Hồ Mị Nhi dọc theo cổ Trác Phàm, một đường hôn lên trên. Như một vị tướng quân bất bại, đánh đâu thắng đó.
Mà Trác Phàm thì lại như một tên ngốc, chỉ cứng ngắc người, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm, không ngừng nhúc nhích trên hai gò má hắn. Trác Phàm giống như một con cừu nhỏ, không có lực phản kháng chút nào, thậm chí ngay cả khí lực kêu lên đều không có.
Hoặc có thể nói là, căn bản không muốn kêu to lên. . .
Rốt cục, môi son non mềm tìm đến đôi môi hơi có vẻ khinh bạc của Trác Phàm.
"Sư. . . Sư tỷ. . . Không. . ." Trác Phàm muốn nói, lại căn bản không phát ra được mảy may tiếng nào.
Hồ Mị Nhi khẽ híp mắt, thấy thời cơ đã đến, trong đôi mắt đột ngột đến lóe lên một đạo hàn mang trần trụi.
Tiểu tử thúi, đi chết đi!
Trong lòng hét lớn một tiếng, toàn thân Hồ Mị Nhi khí thế phóng đại.
Một cỗ hương khí tràn ra từ trên người Hồ Mị Nhi, Trác Phàm vừa ngửi, thân thể liền không thể động đậy. Mà lại, lần này là thật không thể động, chứ không phải là ý loạn tình mê như lúc trước.
Hồ Mị Nhi nở nụ cười đắc ý, đầu lưỡi nàng biến thành giống như một đầu dây thừng, cuốn vào trong miệng Trác Phàm, cả hai buộc chung lại với nhau. Ngay một khắc sau, toàn thân nàng tỏa sáng hào quang tà mị, Trác Phàm chỉ cảm thấy khí huyết mình cuồn cuộn lên, tinh nguyên trong đan điền không ngừng xông lên, hắn run lên, minh bạch hết thảy.
Nguyên lai Hồ Mị Nhi luyện hấp tinh đại cmn pháp, chuyên Hấp Nguyên Dương nam tinh, để bản thân sử dụng, khó trách vũ mị đến thực chất như vậy!
Tinh nguyên là bẩm sinh tất cả, là căn cơ của nam nhân. Nam tử tu luyện ngộ đạo, tăng cao tu vi, đều lấy tinh nguyên làm gốc, nếu không có tinh nguyên, căn bản không thể tụ tập linh khí bên ngoài cơ thể, hấp thu luyện hóa. Hoặc là cho dù hấp thu được linh khí bên ngoài cơ thể, ngươi cũng không chứa được, không luyện hóa thành nguyên lực được.
Không có tinh nguyên, chẳng khác nào mất hết tu vi, thậm chí trực tiếp bỏ mình!
Nhưng tinh nguyên cũng là vật đại bổ, nam có Nguyên Dương tinh nguyên, nữ có Nguyên Âm tinh nguyên, càng là xử nam cùng xử nữ, Tiên Thiên tinh nguyên chưa để lộ, càng đại bổ.
Cho nên, thế gian mới có Thải Âm Bổ Dương, thải dương bổ âm chi thuật!
Bây giờ Hồ Mị Nhi rất hiển nhiên dùng thải dương bổ âm chi thuật, đáng tiếc, nàng gặp phải Trác Phàm!
Muốn chết!
Thiên Ma đại hóa quyết!
Đột nhiên, nồng đậm hắc khí không ngừng tuôn ra từ nội thể Trác Phàm, huyết mạch sôi trào lập tức bình tĩnh trở lại. Mà lại, độc tố gây tê liệt mà Hồ Mị Nhi tiêm vào hắn cũng bị Trác Phàm luyện hóa sạch, thân thể lần nữa có thể động đậy.
Khí lưu đen nhánh phảng phất hắc động vô tận, không ngừng xông về phía trước, trong nháy mắt đã bao vây toàn bộ thân thể Hồ Mị Nhi lại. Hồ Mị Nhi lập tức trợn trừng mắt, nụ cười tự đắc liền cứng trên mặt, trong đôi mắt bắt đầu hiện lên nét kinh dị, càng về sau càng trở thành kinh hãi.
Có chuyện gì vậy, vì sao ta không cảm giác được Nguyên Dương tinh nguyên trong cơ thể hắn, hơn nữa còn có một cỗ lực lượng cường đại hơn, đang không ngừng xông vào thân thể ta :, ta căn bản ngăn không được ' !
Tiểu tử này, hắn đã làm gì vậy?
Sự kinh hoảng lên đến tột cùng, Hồ Mị Nhi sợ hãi kêu to trong lòng, ngay lúc này nàng chỉ muốn cách xa tên tiểu tử quỷ dị này. Nhưng cũng tiếc là, bây giờ quyền chủ động đã chẳng thuộc về nàng, nàng đã thành công dẫn ra dã tính trong một con hung thú, vị trí thợ săn, con mồi, đã hoàn toàn chuyển đổi!
Tê!
Trác Phàm hít một hơi thật sâu, hút hếtkhí lực nguyên lực từ Hồ Mị Nhi vào thân. Hồ Mị Nhi chỉ cảm thấy toàn thân nguyên lực không bị khống chế dũng mãnh lao tới đối phương, nàng quá sợ hãi thốt lên: "Đừng. . . Đừng . . . dừng lại. . . :"
Đôi tay íu đúi hung hăng đẩy Trác Phàm ra, vẻ mặt Hồ Mị Nhi đã đầy sự kinh khủng, nhưng đáng tiếc, con mồi bị Trác Phàm để mắt tới, nào có dễ thoát vậy. Huống hồ, bây giờ nguyên lực của Hồ Mị Nhi còn đang không ngừng bị xói mòn, thân thể càng ngày càng thêm suy yếu. Muốn thoát thân, càng không có khả năng.
Cảm thụ sinh mệnh đang xói mòn với tốc độ khó có thể tưởng tượng, Hồ Mị Nhi sắp khóc ra rồi. Bây giờ nàng thật sự là hối hận vạn phần, làm gì đang sống êm đẹp éo muốn, lại đi chọc vào tên tiểu tử quái thai như này. Tiểu thịt tươi cái nỗi gì, bây giờ lão nương đều sắp bị người ta ăn đến xương cốt không còn lại cặn a.
Nếu có một cơ hội, nàng cam đoan, đánh chết cũng không tới trêu chọc tiểu tử này, quá quỷ dị. . .
"Trác quản gia. . . Ách. . ." Đột nhiên, một tiếng hét lớn thô kệch vang lên.
Hai người khẽ giật mình, cùng liếc mắt nhìn, thấy có bốn người tới, chính là cha con Khuê Lang cùng tỷ muội Nguyệt Linh.
Hồ Mị Nhi thấy bọn họ đến, nàng liền vui đến phát khóc, hận không thể hô to lên: "Nhanh tới cứu ta!"
Con người ta, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, bây giờ Hồ Mị Nhi mặc kệ người tới là địch hay bạn, chỉ cần có người tới, đã là vô cùng tốt a!
Thế nhưng bốn người thấy hai người bộ dáng triền miên thân mật như thế, lại có chút sững sờ, vẻ mặt cổ quái.
Làm sao thế này, Trác quản gia lại hun nhau với hồ ly lẳng lơ sao? Chúng ta tới đây có phải hơi sai thời điểm rồi không?
"Ách, quấy rầy rồi, chúng ta đến lúc khác vậy. Trác quản gia, ta có lời này mong ngài suy xét, nữ nhân này là 4’, ngài chơi đùa thì được, ngàn vạn không thể quá mức nghiêm túc, ta chính là một ví dụ tốt a!" Khuê Lang thở dài, xấu hổ nói.
Ba người còn lại cũng đều đỏ hết cả mặt lên!
Biết bọn họ hiểu lầm, Trác Phàm lập tức đẩy Hồ Mị Nhi ra. Mà Hồ Mị Nhi cũng cuối cùng giải thoát, cảm thấy may mắn không thôi.
Thế nhưng nàng chưa kịp rủ người xuống, Trác Phàm lại đã hung hăng bắt lấy cổ nàng, giơ nàng lên cao cao, sau đó mặt mũi tràn đầy sát ý nhìn nàng.
"Các ngươi đừng nghĩ nhiều, nữ nhân này đến hút tinh nguyên của ta!" Trác Phàm lạnh lùng lên tiếng.
Đến tận đây, bốn người mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai không phải hai người bọn họ xảy ra chuyện mờ ám gì, mà chính là nữ nhân lại tới hại người. Mà hai người Khuê Lang cùng Nguyệt Linh biết thực lực Trác Phàm thì cười trộm không thôi. Đồng thời cảm thấy may mắn, may mà lúc đó bọn họ không nói về Trác Phàm cho Hồ Mị Tử biết, nếu không nàng sao có thể không biết tự lượng sức mình đụng vào trên họng súng? Quả nhiên là ác nhân tự có ác nhân trị, nàng chết chắc!
Mà Hồ Mị Nhi lúc này cũng đầy bụng ủy khuất. Sớm biết tiểu tử này thâm tàng bất lộ, nàng cần gì phải tự đến tìm cái chết?