Đinh!
Trác Phàm dùng toàn lực ném một vòng đến, lại chỉ phát ra âm thanh kim loại giao kích mà Tà Nguyệt Luân kia cũng bị bắn ngược trở về.
Tròng mắt Trác Phàm bỗng nhiên co rút lại, thầm kêu một tiếng không tốt. Trên thân thể tiểu tử này không chỉ có một kiện linh binh mà còn cất giấu một kiện Linh giáp hộ thân.
Thế nhưng giờ khắc này đã không cho phép hắn có thời gian suy nghĩ. Kiếm của người kia đã đâm thẳng đến ngực hắn, cái này cũng không phải là vừa chết đổi một thương tổn nữa. Mà là đối phương bình yên vô sự còn chính mình sẽ trọng thương không còn lực chiến đấu.
Bà nội nói, lão tử lần này đã tính sai!
Trong lòng Trác Phàm thầm mắng một tiếng, vội vàng lợi dụng lực đạo Tà Nguyệt Luân bị bắn trở về, quay người tự cứu! Hắn không thể nghĩ tới, tiểu tử này lại thổ hào như vậy.
Cho dù là trưởng lão U Minh Cốc, trong tay cũng chỉ có số ít Ma Bảo, nhiều lắm cũng chỉ có một kiện mà thôi. Nhưng tên tiểu tử này, trong tay cầm một kiện, trên thân còn mặc một bộ.
Mẹ kiếp, hắn rốt cuộc là ai!
Đụng!
Đã không kịp suy nghĩ tiếp, Tà Nguyệt Luân của Trác Phàm và Kim Kiếm của người kia đã đụng vào nhau.
Chỉ một thoáng,một tiếng vang phát ra, Trác Phàm nhất thời cảm thấy một cỗ lực đánh đến, bị đánh bay ra ngoài. Trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, ở trên không trung nhịn không được phun ra mv ngụm máu tươi.
Răng rắc!
Trác Phàm té xuống đát, Tà Nguyệt Luân trong tay vang lên một tiếng, trong nháy mắt đã đứt thành hai đoạn. Đầu mi Trác Phàm không khỏi run run, trong lòng thoáng ngưng trọng hẳn lên.
Người kia có Linh giáp hộ thân tối thiểu là tứ phẩm trở lên, như vậy Huyết Anh của chính mình không dùng được. Hiện tại thứ duy nhất có thể làm bị thương hắn chỉ có Tà Nguyệt Luân trong tay.
Nhưng bây giờ, Tà Nguyệt Luân cũng bị một kiếm kia chém thành hai nửa, hoàn toàn không thể dùng.
Giờ khắc này, Trác Phàm đứng trước nguy cơ lớn nhất từ lúc hắn trọng sinh đến giờ.
Đối phương là cao thủ Đoán Cốt cảnh thất trọng, thân mang Linh giáp, tay cầm linh binh, lại có Huyền giai vũ kỹ! Chính mình căn bản khôngcó biện pháo đi công phá phòng ngự của hắn chỉ có thể bị động chịu đánh.
Nhưng đây cũng không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là đối phương đối mặt với địch nhân nhỏ yếu đến đâu cũng sẽ dốc toàn lực ứng phó như với cường giả. Có cái gọi là nhân sinh sợ nhất hai chữ nghiêm túc, tiểu tử này đối phó với tu giả Tụ Khí cảnh như hắn cũng xuất toàn lực công kích. Như vấy ẽ rất ít chỗ sơ suất, không có sơ suất sẽ không có nhược điểm.
Cái này khiến hắn không biết đối địch như thế nào?
Nhìn chằm chằm thân ảnh đứng đối diện kia, trên trán Trác Phàm phủ đầy mồ hôi.
Thế nhưng hắn lại không biết, giờ phút này tâm cảnh của đối phương cũng giống y như hắn, thậm chí còn hoảng sợ hơn hắn!
Thanh niên kia vốn là người ưu tú nhất trong nhà, thiên tài trong thiên tài, vừa sinh ra kiếm chưa bao giừo bại qua! Thế mà giờ khắc này, đối mặt với Trác Phàm Tụ Khí ngũ trọng dưới tình trạng dốc hết toàn lực mà suýt chút bị một kích tất sát. Điều này khiến hắn vô luận như thế nào cũng không thể tiếp nhận.
Nếu không phải có Linh giáp hộ thân kia thị hiện tại hắn đã là người chết! Mà người giết lại là một Tụ Khí ngũ trọng cảnh giới cách hắn một trời một vực.
Điều này làm hắn nghĩ mãi không thông. Hắn vượt cấp một chiêu đánh bại cường giả Đoán Cốt cảnh đỉnh phong đã là tuyệt thế thiên tài, người kế thừa gia tộc tương lai. Nhưng mà sao có thể…
Trán người kia chảy xuống mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn Trác Phàm thật sâu, cắn răng nói: “Huynh đệ, ngươi tên là gì?”
Trác Phàm sững sờ, dường như cũng thấy ánh mắt hắn biến hóa bên trong, đoán chừng sẽ không giết bọn hắn liền lớn tiếng nói: “Trác Phàm!”
“Tốt, ta nhớ kỹ ngươi, lần sau có cơ hội lại đọ sức!” Người kia đem kiếm thu hồi, thở dài một hơi, mang theo chuột đào núi chuẩn bị rời đi.
Con ngươi Trác Phàm đảo quanh, vội vàng kêu lên: “Chờ một chút!”
Người kia dừng một chút không quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì?”
“Xin hỏi vị huynh đệ này, có phải ngươi đến đây cũng vì Kim Cương Lưu Sa kia không?”
Người kia chậm rãi quay đầu lại nhìn Trác Phàm nói: “Phải thì thế nào, không đúng thì sao?”
Trác Phàm cười nói: “Nếu như không phải thì chúngta cáo biệt từ đây, hi vọng hữu duyên gặp lại. Nếu mà đúng như vậy thì chúng ta có thể hợp tác một phen?”
“Hợp tác?” Lông mày người kia nhíu lại, liếc nhìn hai người thật sâu: “Các ngươi muốn hợp tác thế nào? Kể cả ba chúng ta liên thủ chỉ sợ không giành nổi cả một hạt Kim Cương Lưu Sa!”
Ngay từ đầu người kia đã nhìn hai người như những con kiến hôi nhưng bây giờ lại chủ động nói ra hai chữ “liên thủ” rõ ràng hắn đã công nhận thực lực của Trác Phàm, thật sự tương đương.
Trong lòng Trác Phàm mừng thầm, kể từ đó có thẻh đứng ở địa vị bình đẳng đàm phán.
“Vị huynh đệ kia không phải có chuột đào núi sao, chắc không phải muốn lấy đến để cùng bọn hắn liều mạng đi.”
Đôi mắt người kia đảo quanh, cười nói: “Xem ra chúng ta có cùng một ý tưởng, khó trách các ngươi cũng tìm vật nhỏ này! Nhưng mà chuột đào núi là của ta, các ngươi lấy gì cùng ta hợp tác?”
“Phương pháp, phương pháp sử dụng chuột đào núi chính xác nhất!”
Trác Phàm cười nhạt một tiếng, sâu xa nói: “Không biết huynh đệ cầm chuột đào núi, muốn làm thế nào để lấy những hạt Kim Cương Lưu Sa kia?”
Ánh mắt người nọ khẽ híp một cái, con ngươi đảo quanh cũng không trả lời vấn đề của Trác Phàm mà hỏi ngược lại: “Các ngươi muốn làm sao?”
“Để chuột đào núi đào một thông đạo, chờ lúc bọn họ vơ vét Kim Cương Lưu Sa chúng ta thừa cơ trộm một chút.” Trác Phàm còn chưa lên tiếng, Tiết Ngưng Hương đã giành nói trước.
Thế mà nàng vừa dứt lời, Trác Phàm cùng thanh niên kia đều đồng thời cười to, cười đến mức làm gương mặt nàng phát đỏ, tức giận liếc hai người một chút: “Các ngươi cời cái gì, ta nói không đúng sao?”
Thanh niên kia tạm dừng tiếng cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vị cô nương này, đối phương có một vị cao thủ Thiên Huyền trông coi, ngươi làm sao dễ dàng đắc thủ như vậy? Chỉ sợ ngươi còn chưa ra tay đã bị hắn bắt!”
Trác Phàm gật đầu sau đó lại nhìn về phía thanh niên kia nói: “Bất kể như thế nào, biện pháp của muội muội ngốc này của ta là không thể dùng được.