Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 97 - Chương 97: Kiếm Hầu Phủ, Ngự Hạ Thất Gia (2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 97: Kiếm Hầu phủ, Ngự hạ thất gia (2)

Ngươi thì sao?”

Tiết Ngưng Hương thấy Trác Phàm nói nàng như vậy không khỏi càng thêm tức giận, trừng mắt nhìn về phía hắn nhưng gương mặt càng ngày càng đỏ.

Thanh niên kia nhìn Trác Phàm trầmngâm một lát, thản nhiên nói: “Phương pháp của ta rất đơn giản. Kim Cương Lưu Sa là bị Địa Tâm áp bách về sau tràn vào trong suối nước, theo suối nước cùng nhau chảy ra. Ta sẽ để chuột đào núi đào một đầu nhánh sông như vậy sẽ có một bộ phận Kim Cương Lưu Sa chảy đến chỗ của ta.”

Ba ba ba!

Trác Phàm vỗ tay, Tiết Ngưng Hương cũng bừng tỉnh đại ngộ cười to mà nói: “Ý kiến hay.”

Thanh niên kia cười gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý nhưng mà Trác Phàm lại lắc đầu, thản nhiên nói: “Nếu như ta làm như lời ngươi nói thì có thể xem như đây là phương pháp tốt nhất.”

Thanh niên kia nhíu lông mày, ánh mắt lộ ra một tia kiệt ngao: “Chảng lẽ người còn có biện pháp tốt hơn sao?”

“Ha ha ha… Đương nhiên, bằng không dựa vào cái gì để ngươi hợp tác với chúng ta?”

Trác Phàm khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: “Phương pháp ngươi nói kia tuy có thể cầm được một phần Kim Cương Lưu Sa nhưng mà nắm trong tay chỉ sợ đến 0,001 cũng không được. Lại thêm việc chuột đào núi đào thông đạo này, ở giữa còn có rất nhiều bùn đất, Kim Cương Lưu Sa chủ yếu chìm vài trong đất, ngươi nắm trong tay lại càng ít hơn!”

“Vậy ý ngươi là…” Tròng mắt thanh niên kia hơi híp, nhìn chằm chằm vào mắt Trác Phàm.

Trác Phàm lộ ra một nụ cười thần bí, ngạo nghễ ngẩng cao đầu: “Nếu huynh đệ tin lời ta nói thì ta có thể cầm tất cả Kim Cương Lưu Sa, không cho U Minh Cốc một hạt nào. Đến lúc đó chúng ta chia đôi thì thế nào?”

“Chuyện đó làm sao có thể?”

Không khỏi sợ hãi cả kinh, người kia bất khả tư nghị nhìn Trác Phàm. Nhưng Trác Phàm lại tự tin cười, thàn nhiên nói: “Biến không thể thành có thể chính là bản sự của ta.”

Liếc nhìn hắn thật sâu, người kia nghĩ đến tình cảnh Trác Phàm vừa suýt chút nữa giết hắn, bỗng nhiên gật đầu nói: “Tốt, ta tin tưởng ngươi! Nên hành động thế nào, ngươi cứ tự quyết định!”

“Thống khoái!” Trác Phàm lớn tiếng cười nói: “Từ giờ trở đi chúng ta không giữ ý nữa. Xin hỏi quý danh của huynh đài?”

“Tạ Thiên Dương!” Người kia hít sâu một hơi, lớn tiếng nói.

Đầu mi Trác Phàm nhướng lên nhìn chằm chằm hắn: “Tạ… Chẳng lẽ ngươi là người của bảy thế gia ngự hạ, Kiếm Hầu Phủ…”

Tạ Thiên Dương khoát tay lộ ra nụ cười thần bí, không để Trác Phàm nói ra nhưng mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Tiết Ngưng Hương càng khó có thể tin, nhìn Tạ Thiên Dương thật lâu không nháy mắt.

Giống như Tiết gia bọn họ đều là gia tộc nhị lưu đều nương nhờ sự che chở của bảy thế gia ngự hạ. Chỉ là từ khi nàng sinh ra đến nay cũng không ra khỏi Thanh Minh Thành. Gặp qua người của bảy thế gia cũng chỉ có U Minh Cốc.

Hôm nay lần đầu tiên nàng thấy người nổi danh cùng U Minh Cốc là người của Kiếm Hầu Phủ!

“Đúng, Trác đại ca, ngươi lợi hại như vậy là gia tộc nào?” Lúc này Tiết Ngưng Hương mới nhớ ra, Trác Phàm tuổi còn trẻ mà thực lực không hề kém với Tạ Thiên Dương.

Thậm chí nếu vừa rồi không có Linh giáp hộ thân thì Trác Phàm thật sự có thể một kích tất sát đệ tử của Kiếm Hầu Phủ này. Cho nên xuất thân của Trác Phàm chắc chắn cũng không tầm thờng.

Tạ Thiên Dương nghe được lời này cũng quay đầu nhìn về phía Trác Phàm, trên mặt tràn ngập cảm giác hứng thú. Hắn cũng rất muốn biết đến tột cùng gia tộc nào có thể nuôi dưỡng được quái vật như Trác Phàm. Có thể dùng thực lực Tụ Khí cảnh đối kháng cùng cao thủ Đoán Cốt cảnh thất trọng là hắn.

Nhìn ánh mắt hiếu kỳ của hai người, Trác Phàm lắc đầu cười: “Xuất thân của ta không hiển quý như vậy, ta chỉ là một tiểu quản gia của Lạc gia ở Phong Lâm Thành mà thôi!”

Quản gia, Lạc gia?

Nghe được lời này cả hai người đều sửng sốt.

Lạc gia là gia tộc nào, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe qua!

“Ha ha ha… Chắc các ngươi cũng không biết, Lạc gia chẳng qua chỉ là một tiểu gia tộc nhập lưu mà thôi. Trước mắt mới miễn cưỡng có thể đưa vào hàng ngũ tam lưu!” Trác Phàm cười khoát tay nói.

Lần này hai ngươi càng ngạc nhiên liếc nhau, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

Bọn họ không thể tin tưởng, chỉ là một tiểu gia tộc mà có thể xuất hiện cao thủ bậc này! Xem như hoàng thất cùng bảy thế gia cũng rất ít có đệ tử thiên tài như vậy xuất hiện.

“Huynh đệ, nếu như gia tộc của ngươi thật sự là một tiểu gia tộc như đã nói. Nếu không chê có thể nhờ Kiếm Hầu Phủ chúng ta che chở!” Tạ Thiên Dương vỗ bả vai Trác Phàm trong mắt lóe lên tinh quang.

Trước đây bất luận Trác Phàm nói thật hay giả. Nếu là sự thật đây chính là một khối ngọc thô. Chỉ cần có đệ tử như Trác Phàm lại thêm Kiếm Hầu Phủ đỡ lời thì sau này Lạc gia tối thiểu cũng là gia tộc nhị lưu. Thậm chí là gia tộc nhị lưu đỉnh phong cũng không chừng. Đến lúc đó Kiếm Hầu Phủ bọn họ sẽ càng thêm cường đại.

Bảy thế gia ngự hạ tự mình mời vào ở, điều này nếu đặt ở trên gia tộc hắn chỉ sợ đã kích động khóc ròng. Thế nhưng mà Trác Phàm lại khinh thường chú ý.

Trong lòng hiểu rõ ý nghĩ của Tạ Thiên Dương, Trác Phàm cười lắc đầu, thản nhiên nói: “Ha ha ha… Ngươi đến chậm, ta đã cùng Tiềm Long Các ký khế ước đồng minh! Nếu như Kiếm Hầu Phủ các ngươi cũng muốn kết minh thì ta cũng hoan nghênh!”

Lời này của Trác Phàm nói ra giống như một quả boom tấn, trong nhảy mắt khiến cả hai người cả kinh vô cùng!

Khế ước đồng minh? Tiềm Long Các?

Tiềm Long Các sao có thể cung fmột tiểu gia tộc không có danh tiếng gì ký kết khế ước đồng minh…

Bình Luận (0)
Comment